Vượt Qua Duyên Trời – Chương 7

7

“Một người bình thường như mình, mà lại có nhiều mối liên hệ với một người ưu tú như Lục Trác … Nhất định là số phận đã gắn kết chúng ta với nhau.”

Cô ta nín khóc mỉm , nắm c.h.ặ.t t.a.y tự viên mình: “Lâu ngày mới biết lòng người, sớm muộn gì mình cũng sẽ khiến Lục Trác phải thay đổi cách về mình!”

Tôi nhếch mép, đưa tay vặn vòi nước. Tiếng nước chảy vang lên, Bạch Yên Yên  giật mình hoảng hốt.

“Lại là !”

Đáy mắt ta long lanh nước mắt: “Cô, dựa vào đâu mà nghe lén tôi gọi điện thoại?”

“Nghe lén? Làm ơn đi, tôi đến trước mà.”

Tôi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt trước mặt.

“Thanh mai không địch nổi trời giáng (trời sắp đặt)?”

Tôi nửa nửa không nhướn mày với Bạch Yên Yên .

“Tôi chỉ biết, thứ gì là của tôi, thì mãi mãi vẫn là của tôi.”

“Nghe học sinh mới bị cậu chọc khóc rồi hả?”

Khi buổi tập kết thúc, tay chơi cello đến tìm tôi để hóng chuyện với vẻ mặt thích thú. Tôi cất đàn vào hộp, nhún vai một cách không thành thật: “Thật à? Tớ cũng không biết.”

Cô ấy hào hứng : “Vậy chắc cậu không biết chuyện sau đó đâu.

“Nghe hôm nay ta mang cơm hộp tự đến cho Lục Trác , lại thông báo rằng… Bạn học mới ơi, đừng chờ nữa. Người ta bị cậu phiền đến mức phải chuyển lớp rồi đấy.”

Một người khác kể lại một cách sống , phòng tập ngay lập tức vang lên những tiếng khúc khích.

“Cô ta thật sự rất rảnh rỗi.” Tôi đưa ra kết luận một cách chán nản.

“Tuế Tuế.”

Giọng quen thuộc của Lục Trác vang lên bên tai. Tôi đưa hộp đàn cho , cùng sóng vai bước ra khỏi phòng tập. Thành thật mà , tôi không để tâm đến Bạch Yên Yên cho lắm.

Nếu không phải ta cứ lảng vảng trước mặt tôi khó chịu, tôi còn chẳng thèm quan tâm đến ta bằng chuyến du lịch hè sắp tới.

Mỗi năm vào thời điểm này, trường đều tổ chức chuyến du lịch hè. Năm nay không đi nước ngoài, mà chọn một thành phố biển trong nước. Nhớ lại trải nghiệm năm ngoái, tôi lo lắng nhắc nhở: “A Trác, lần trước kem chống nắng không mang đủ, lần này phải chuẩn bị cho em một tuýp thật to nhé.”

Tôi ấm ức tố cáo: “Năm ngoái em bị cháy nắng, không còn xinh đẹp nữa.”

Lục Trác tôi chăm , nghiêm túc nhấn mạnh: “Không có chuyện đó, em vẫn luôn rất xinh đẹp.”

Dừng một chút, đột nhiên lên tiếng: “Tuế Tuế, năm nay chúng ta đừng đi nữa.”

“Tại sao?”

Tôi hỏi một cách hờ hững, rồi lại đưa tay ra với đầy bất mãn: “A Trác, sao hôm nay không nắm tay em?”

Lục Trác  do dự một chút, rồi nắm lấy tay tôi. Ngay sau đó, các ngón tay của co rúm lại như thể bị bỏng. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi không dễ nhận ra, lại thản nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi lập tức dừng lại một cách nhạy bén.

Tôi dùng tay áo bọc lấy tay , kiểm tra đi kiểm tra lại, không thấy bất kỳ vết thương nào, bèn hỏi thẳng: “Tay bị sao ?”

Lục Trác  trả lời: “Không có gì.”

Tôi cau mày, đứng chắn trước mặt và hỏi một cách nghiêm túc: “A Trác , có phải đang giấu em điều gì không?”

Lục Trác  mấp máy môi.

Vừa thấy vẻ mặt này của , tôi đã biết có gì đó không ổn: “Lục Trác , em cảnh cáo , em sắp nổi giận rồi đấy.”

Tôi trừng mắt : “Anh quên lần trước em đã với thế nào rồi sao?”

Trong ký ức, số lần tôi cãi nhau với Lục Trác không nhiều. Chỉ có một lần duy nhất, đi trượt tuyết ở nước ngoài bị thương, mà lại cùng mẹ tôi giấu tôi. Tôi đã nổi trận lôi đình, rất lâu không đến nhà họ Lục. Từ đó về sau, đã sửa cái tật xấu gì cũng giữ kín trong lòng.

Lần đó… còn khóc vì tôi không thèm để ý đến nữa.

Lục Trác  thoáng có chút giằng xé trong ánh mắt, cuối cùng vẫn chỉ thốt ra ba chữ: “Anh không sao.”

Tôi dùng giày cao gót nghiến mạnh lên chân , tức giận đến mức bật .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...