“Người ta có ai cao bằng , đẹp trai bằng đâu. Từ bé đến giờ, người luyện đàn cùng em là , người đánh nhau hộ em là , người gánh tội thay em cũng là …”
Tôi càng càng bực, vào đôi mắt càng thêm tối sầm, chẳng kìm mà buột miệng: “Em có phải đồ ngốc như đâu, sao lại không phân biệt đâu là thói quen, đâu là cảm!”
Hậu quả của việc lỡ lời thật lòng là…
Hôm sau khi buổi tập kết thúc, cello nháy mắt đầy ẩn ý với tôi: “Ninh Tuế, nãy giờ tôi định hỏi rồi đấy, sao môi cậu sưng thế kia?”
Tôi khó chịu buông dây đàn, mặt lạnh băng đứng dậy: “Lục Trác để quên đồ, tôi đi trả cho ấy.”
Cô cello ồ lên một tiếng: “Nồng nhiệt ghê ha?”
Tôi bực mình lườm ấy: “Im miệng.”
Tôi gần như chạy trối chết. Vừa đến cửa lớp Lục Trác, tôi đã thấy thầy chủ nhiệm đang đích thân dẫn một nữ lên bục giảng. Thầy đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, vỗ tay trước tiên: “Đây là học sinh mới chuyển đến, các em chào mừng nào.”
Cô trên bục giảng mặc bộ đồ cũ rõ ràng không vừa người, giọng run run vì hồi hộp: “Chào, chào mọi người, mình tên là Bạch Yên Yên.”
Sau vài giây im lặng, cả lớp bỗng ồn ào hẳn lên.
“Trong giới có gia tộc nào họ Bạch không?”
“Giày của ta còn bị bong keo nữa kìa~”
Trường mình còn nhận cả loại nghèo rớt mồng tơi này à?”
…
Thầy chủ nhiệm ho khan vài tiếng cũng chẳng ăn thua, bất đắc dĩ dặn dò đôi câu rồi rời đi. Chỉ còn lại Bạch Yên Yên luống cuống bất an. Cô ôm chặt chiếc cặp rách vào lòng, các khớp xương trắng bệch.
Sau phút ngạc nhiên ngắn ngủi, tôi chẳng mấy quan tâm mà thu ánh mắt về khỏi chỗ ngồi trống của Lục Trác. Vừa quay người định đi thì nghe thấy một giọng rụt rè vang lên sau lưng.
“Cho, cho mình hỏi… Lục Trác ngồi chỗ nào?”
Tôi khựng lại, quay đầu lên bục giảng.
“Bạn học mới, cậu có quan hệ gì với Lục Trác?”
Có người tò mò hỏi.
“Tuy ông Lục mong…”
Mặt ửng hồng, ngập ngừng không hết câu: “Nhưng… mình và Lục Trác chỉ là thôi.”
Những lời xì xào bàn tán bỗng im bặt. Cả lớp chìm vào một sự im lặng kỳ lạ, thi thoảng lại có ánh mắt liếc về phía tôi đang đứng cạnh cửa. Bạch Yên Yên chẳng hề hay biết.
Không nhận câu trả lời, quanh một lượt, ánh mắt lưỡng lự dừng lại ở chiếc bàn duy nhất không có ai ngồi cùng ở góc lớp. Thấy tay sắp chạm vào một tập nhạc trên bàn.
Tôi chậm rãi lên tiếng: “Bạn học mới, có ai bảo với là tự ý vào đồ của người khác là rất bất lịch sự chưa? Bản nhạc của tôi, e là không đền nổi đâu.”
Lúc này Bạch Yên Yên mới nhận ra sự có mặt của tôi.
Cô đỏ mặt tía tai vì xấu hổ: “Lại là cậu…”
Chỉ tiếc, ở đây chẳng ai quan tâm đến màn kịch đó của ta. Thấy không ai ra mặt giúp mình, lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Đây không phải bàn của Lục Trác sao? Sao đồ của cậu lại để ở đây?”
Tôi chỉ với nụ nửa miệng, không đáp. Tình hình bỗng chốc căng thẳng, cho đến khi có người lặng lẽ nắm lấy tay tôi từ phía sau: “Tuế Tuế?”
“Anh Lục Trác !”
Bạch Yên Yên như thấy vị cứu tinh, uất ức gọi tên . Lục Trác như không nghe thấy, cúi đầu tôi chăm : “Em có gì muốn đưa cho à?”
Biết là giấu không . Tôi bĩu môi, để mặc tách bàn tay đang nắm chặt của tôi ra, để lộ chiếc cúc áo vô bị rơi hôm qua.
“Hóa ra ở chỗ em.”
Đáy mắt ánh lên một nụ nhẹ.
“Cậu, cậu để đồ của cậu lên bàn Lục Trác , có phải hơi quá đáng không?”
Một giọng không cam lòng im lặng vang lên. Bạch Yên Yên không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cứ thế : “Cậu , có hỏi ý kiến ấy chưa?”
Lục Trác nhíu mày, tôi nhẹ nhàng bóp tay ra hiệu đừng lên tiếng, tò mò hỏi: “Vậy cậu có đề nghị gì?”
Bạn thấy sao?