Vượt Qua Duyên Trời – Chương 4

4

“Lục Trác!”

Tôi che môi, xấu hổ trừng mắt . Đôi mắt đen láy của phản chiếu hình bóng của riêng tôi khóe môi khẽ cong lên: “Vị hôn thê, hẹn gặp ở trường.”

Tên Lục Trác này…

“Ninh Tuế, giải tán rồi, còn ngây ra đó gì?”

Người chơi cello bên cạnh huých nhẹ vào tôi, vẻ mặt hóng hớt: “Sao mặt cậu đỏ thế?”

Tôi vô thức mím môi, hoàn hồn trở lại: “Không có gì.”

Cuộc sống sau khi về nước nhanh chóng trở lại bình thường. Vì buổi biểu diễn vào tháng tới, tôi vừa về đã lao vào tập luyện miệt mài. Buổi tập luyện hôm nay đã kết thúc.

Tôi vừa cất violin vào hộp, một khuôn mặt tươi rạng rỡ đã hiện ra trước mắt: “Ninh đại tiểu thư, có nể mặt đi hẹn hò với tôi không?”

Tôi thậm chí còn chẳng thèm ngẩng lên: “Không rảnh.”

Người chơi cello trêu chọc ta: “Phó trưởng ban, muốn màu cũng phải tìm đúng người chứ, người ta đâu phải mấy fangirl của .”

Phó trưởng ban nhún vai như chẳng có gì, giả vờ than thở: “Ninh đại tiểu thư, cần gì phải lạnh lùng chứ?”

Tôi không để ý đến ta, ngẩng đầu ra cửa: “A Trác, đi thôi.”

Lục Trác mỗi ngày đều đến đợi tôi. Anh ấy quen đứng ở nơi khuất bóng, như một cái bóng lặng lẽ. Nhưng tôi luôn là người đầu tiên phát hiện ra ấy. Anh ấy nhận lấy hộp đàn trong tay tôi đeo lên vai, rồi quen thuộc dùng tay kia nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay ấy mang đến cho tôi hơi ấm quen thuộc và bình yên.

Phó trưởng ban huýt sáo đầy ẩn ý sau lưng tôi: “Ninh đại tiểu thư, thanh mai trúc mã thì có gì thú vị chứ?

“Là thích hay là quen, có phân biệt không?”

Lục Trác dừng bước, nắm tay tôi chặt hơn. Tôi như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu liếc ấy. Đèn hành lang nhấp nháy nhẹ. Ở góc rẽ vang lên tiếng khúc khích của vài .

“Thì ra Ninh Tuế chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết của Lục Trác à?”

“Không biết đương với một tảng băng lớn như thì cảm giác thế nào nhỉ.”

“Lục Trác lạnh lùng như , chắc là trước khi hôn còn phải “xin mời” trước nhỉ?”

Tiếng dần tan vào không gian. Họ nào biết, chỉ vài bước chân nữa thôi, họ sẽ thấy Lục Trác  đang ép tôi vào tường.

Chiếc hộp đàn violin nằm chỏng chơ dưới chân, chẳng ai buồn để ý. Còn , trên môi tôi, đang từng chút một chiếm lấy.

Họ… chẳng hiểu gì về cả.

Tôi cắn nhẹ lên môi dưới Lục Trác để trút cơn bực, khẽ : “A Trác ngốc quá, sao phải bận tâm đến những lời đó chứ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...