Lục Trác dịu dàng tôi, nắm lấy tay tôi an ủi: “Tuế Tuế, đừng sợ.”
Giọng kiên định như thể đang thề nguyện.
“Sau này, em nhất định sẽ luôn bình an.”
Tôi không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhưng Lục Trác phải nằm viện một thời gian vì viêm phổi nhẹ do hít phải nước biển. Sau chuyến đi chơi hè, Bạch Yên Yên lặng lẽ chuyển trường. Không ồn ào như lúc mới đến, trước khi đi, ta chỉ tìm đến một mình tôi.
Trong hành lang trắng toát của bệnh viện, ta bước trên ánh hoàng hôn, dừng lại trước mặt tôi.
“Ninh Tuế, tớ đợi cậu lâu lắm rồi.”
Cô ta đã thay lại bộ đồng phục cũ đã bạc màu ngày nào, giữa hai hàng lông mày dường như có thêm vài phần u sầu.
Tôi nhướn mày: “Chuyển… Cậu tìm tớ có việc gì?”
Bạch Yên Yên chằm chằm tôi, đột nhiên lên tiếng: “Trong đầu tớ luôn có một giọng với tớ rằng, Tớ là nữ chính định mệnh lựa chọn, chỉ cần tớ xuất hiện, nam chính của tớ sẽ tớ say đắm, bất chấp tất cả để bảo vệ tớ, che chở cho tớ.”
Tôi suy nghĩ một chút, lịch sự nhận xét: “Chuyện nào ra chuyện đó, chúc cậu may mắn.”
Cô ta tự giễu kéo khóe môi: “Nhưng mà vào đêm hôm đó…Giọng đó với tớ rằng, hóa ra, ngay cả thần cũng không thể điều khiển lòng người.”
Vẻ mặt Bạch Yên Yên như muốn khóc: “Thế giới này không thuộc về tớ, cứ như một giấc mơ .”
Cô ta thất vọng thu hồi ánh về phía phòng bệnh của Lục Trác , từng bước biến mất trong hành lang. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ vài giây, rồi quyết định kể hết sự bối rối cho Lục Chước nghe. Không ngờ vừa bước vào phòng bệnh đã bị ôm gọn vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
Không hài lòng vì bị bỏ mặc quá lâu, Lục Trác nhẹ nhàng cắn lên vành tai tôi: “Tuế Tuế, em đi lâu quá.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng đẩy ra: “Lục Trác , là bệnh nhân đấy, có chút ý thức đi chứ!”
Tôi hùng hổ ấn ngồi xuống giường: “Em cảm thấy có gì đó không đúng lắm, A Trác rốt cuộc đã mơ thấy gì? Anh và học chuyển trường kia rốt cuộc có bí mật gì sau lưng em?”
“Lần này em muốn nghe sự thật.” Tôi khoanh tay, nghiêm túc nhấn mạnh.
Lục Trác cân nhắc một chút, đang định lên tiếng thì tôi lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cảm thấy bất an.
“Này, chuyện đó để sau đi… Trước tiên phải hứa với em, sẽ không vô duyên vô cớ rung trước bất kỳ nào từ trên trời rơi xuống.”
“Trước đây không phép, sau này càng không phép.”
Lục Trác véo má tôi, khóe miệng khẽ cong lên. Đôi mắt phản chiếu cả ánh hoàng hôn, như thể có một ngọn lửa nhảy múa bên trong: “Tuân lệnh, vị hôn thê tiểu thư.”
Anh ôm lấy gáy tôi, hôn lên môi tôi. Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn trải dài khắp nơi, những đám mây nhuộm thành màu cam đỏ, giống như tận cùng của thế giới.
Bạn thấy sao?