Vượt Qua Duyên Trời – Chương 1

1

Khi nhân viên vụng về lần thứ ba đưa nhầm đồ uống, tôi bực bội hất cằm về phía vệ sĩ bên cạnh: “Thanh toán, không cần nữa.”

Vệ sĩ còn chưa kịp hành , nhân viên lại bùng nổ trước: “Vị khách này, tại sao chị cứ phải khó một mình tôi?”

Tay ta bưng khay khẽ run rẩy, đôi mắt ngập tràn ấm ức cố nén: “Chị, chị không thấy như rất không tôn trọng người khác sao?”

Các vị khách xung quanh nhao nhao lại, nhân viên dường như lấy dũng khí lớn lao từ những ánh mắt đồng cảm đó: “Ly đồ uống này là do tôi vất vả …”

Tôi mặt không biểu cảm đứng dậy, xuống đánh giá ta. Bắt gặp ánh mắt tôi, ta rụt rè một chút, vẫn kiên cường tiếp: “Mặc dù tôi chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé, chúng ta bình đẳng với nhau, chị dựa vào đâu mà không tôn trọng người khác như ?”

Tôi giơ tay ngăn vệ sĩ phía sau, nhướn mày, giọng điệu mỉa mai: “Sao? Tôi nên dập đầu ba cái cảm tạ ân đức đưa nhầm đồ uống ba lần à?”

Xung quanh vang lên những tiếng khẽ.

“Tôi, tôi không cố ý…”

Mặt ta đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhanh chóng ngập nước: “Xin…”

Một câu “xin lỗi” còn chưa dứt, một tóc dài khác đột nhiên xông tới như pháo nổ, đầy cảnh giác che chắn ta phía sau: “Yên Yên nhà chúng tôi đã xin lỗi rồi, còn muốn thế nào?”

Ánh mắt họ tôi như một kẻ ác độc ức h.i.ế.p kẻ yếu. Tôi nhếch mép, tức đến bật . Vở kịch vừa hát vừa diễn đầy ai oán này cuối cùng đã thu hút sự ý của quản lý.

Lông mày ta nhíu chặt: “Bạch Nhạn Nhạn, lại sao nữa ?”

Vệ sĩ đưa ly trà sữa có lẫn vụn lạc đến trước mặt quản lý, giọng lạnh lùng: “Cô chủ của chúng tôi bị dị ứng lạc.”

Sắc mặt quản lý thay đổi: “Xin lỗi, đây thực sự là sai sót của chúng tôi, quý khách cần bồi thường gì…”

Tôi từ tốn đưa ra đề nghị: “Tôi chỉ mong sau này hãy đào tạo nhân viên tốt hơn, đừng để xuất hiện nạn nhân tiếp theo.”

Quản lý trừng mắt hai người kia: “Đương nhiên, với kiểu nhân viên liên tục rắc rối này chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc.”

Hai người kia mặt cắt không còn giọt máu, trừng mắt tôi đầy căm phẫn.

Vốn tưởng chỉ là một đoạn nhạc đệm khó chịu. Trong lúc chờ tài xế, tôi lại gặp nhân viên tên Bạch Yên Yên kia. Cô ta đã thay bộ đồng phục phai màu vì giặt, khóe mắt đỏ hoe.

như quả pháo của ta tức giận đ.ấ.m vào không khí: “Yên Yên, quản lý thật quá đáng, sao lại vì một vị khách vô lý như thế mà đuổi việc cậu. Cậu nhất định phải nhờ thiếu gia Lục Trác ra mặt giúp cậu! Xem bọn khinh người này sau này còn vênh váo nữa không!”

Lục Trác?

Nghe thấy cái tên quen thuộc, lòng tôi khẽ . Bạch Yên Yên đỏ mặt: “Em và Lục Trác… đó đều là lời của ông Lục, không tính.”

Lông mi ta run run: “Hơn nữa, em nghe ấy có một thanh mai trúc mã…”

pháo nổ hận sắt không thành thép: “Lục Trác sao có thể thích kiểu tiểu thư ngang ngược đó chứ?”

“Trong tiểu thuyết chẳng phải đều viết như sao?”

Cô ta dùng khuỷu tay huých Bạch Yên Yên giọng đầy mong đợi: “Nam chính đẹp trai vì nữ chính chân thiện mỹ mà dũng cảm chống lại gia tộc, thanh mai trúc mã hay vị hôn thê gì cũng chỉ là nữ phụ ác độc! Cậu chính là ân nhân cứu mạng ông nội Lục gia, gần nước hơn nên hưởng trăng trước hiểu không?”

Cô ta nắm lấy vai Bạch Yên Yên lớn tiếng cổ vũ: “Cậu mới là thực sự xứng đáng với Lục Trác, cậu chính là vị hôn thê ông nội Lục gia đích thân chỉ định!”

Bạch Yên Yên dường như phấn chấn hơn một chút, gật đầu thật mạnh: “Ừm!”

Tôi khó hiểu khoanh tay lại. Cô ta là vị hôn thê của Lục Trác, tôi là ai?

2

Tôi và Lục Trác từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, đính ước từ trong bụng mẹ. Lần này lén về nước, vốn định cho ta một bất ngờ. Không ngờ, đón tôi lại là một màn kịch hay ho thế này.

Tôi khẽ khẩy. Hai người đó mới ý đến sự tồn tại của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...