Bàn tay to lớn và mạnh mẽ của Tiêu Diệu vẫn đặt trên đầu , xem chừng chẳng có ý định buông ra.
Trần Nhược Lan cũng không dám phản kháng, chỉ đành uất ức đứng im chịu trận.
“Thiếu gia, tiểu thư, có khách đến.”
Quản gia Trương vội vã đến báo tin, hơi thở còn chưa đều.
“Ai ?”
Trần Nhược Lan và Tiêu Diệu đồng thanh hỏi, sau đó nhau — trong lòng đều đoán phần nào câu trả lời.
Tiêu Diệu phản ứng nhanh hơn, lập tức lạnh mặt bảo quản gia Trương đi cùng mình ra cổng, muốn “đón tiếp” vị khách không mời này một cách chu đáo.
Còn Trần Nhược Lan thì bị không chút thương tiếc đuổi thẳng về phòng, còn căn dặn rõ ràng:
Không ra ngoài nửa bước nếu chưa có lệnh!
Tiêu Diệu vừa đến trước cổng đã thấy Cố Lâm Thâm đang thò đầu vào trong.
Khi thấy quản gia Trương, ta lập tức sáng mắt lên, ngay khi phát hiện người đi phía sau là Tiêu Diệu chứ không phải Trần Nhược Lan, ánh mắt lại ảm đạm hẳn đi.
Tiêu Diệu suýt nữa bật vì tức.
Thằng nhóc này… lại dám thể hiện rõ vẻ thất vọng khi thấy ?
“Cậu đến đây gì?”
Trần gia không có thói quen đuổi khách thẳng thừng, ngược lại, trong gia huấn còn cầu phải lễ độ với khách.
Tiêu Diệu không thể trực tiếp đuổi người, chỉ có thể khiến “khách” tự biết điều mà rút lui.
Cố Lâm Thâm cũng biết điểm này, nên hôm nay đã chuẩn bị sẵn tinh thần… mặt dày đến cùng.
“Tôi đến để đưa Nhược Lan về nhà.”
Lại một câu trúng ngay điểm cấm của Tiêu Diệu.
“Về nhà?! Đây chính là nhà của Tiểu Lan, ngoài nơi này ra, nó không cần phải đi đâu cả!
Cậu cũng nhận đơn ly hôn rồi đấy, ký vào rồi biến cho khuất mắt, đừng đến phiền nó nữa!”
Cố Lâm Thâm đã đoán trước thái độ của Tiêu Diệu, ta mỉm lịch sự ánh mắt lại lạnh tanh:
“Nhưng hiện tại tôi và Nhược Lan vẫn chưa ly hôn, chúng tôi vẫn là vợ chồng. Anh không có quyền ngăn tôi gặp vợ mình.”
Tiêu Diệu lại một lần nữa tức đến bật , lần này không lời nào mà giơ tay chuẩn bị thẳng vào mặt Cố Lâm Thâm.
“Dừng lại!”
Cả hai quay đầu lại.
Trần Nhược Lan đang thở dốc, đứng phía sau lớn tiếng hét lên.
Cô biết tính trai, chắc chắn sẽ không kiềm chế mà ra tay với Cố Lâm Thâm.
Nhưng lần này ngăn cản, không phải vì xót cho Cố Lâm Thâm.
Mà vì thời điểm hiện tại Trần gia đang trong giai đoạn chuyển mình, còn Tiêu Diệu từng có tiền án — nếu xảy ra chuyện, sẽ bị đối thủ nắm thóp.
Cô hiểu quá rõ bản chất của Cố Lâm Thâm: một khi đã muốn gì, ta sẽ không từ thủ đoạn.
Biết đâu, ta đang chờ Tiêu Diệu nổi nóng để có cớ kiện ngược lại.
Quả nhiên — khi thấy Tiêu Diệu dừng tay, ánh mắt của Cố Lâm Thâm còn thoáng qua chút thất vọng.
C13
Tiêu Diệu tức giận Trần Nhược Lan, trong mắt là sự phẫn nộ, không hiểu nổi và… một chút uất ức.
Trần Nhược Lan tiến lại gần, nhẹ nhàng bóp tay như để trấn an.
Sau đó quay sang Cố Lâm Thâm, lạnh nhạt :
“Anh không phải đến để gặp tôi sao? Giờ gặp rồi, có thể đi rồi đấy.”
Nói xong, thật sự không lưu luyến gì mà kéo Tiêu Diệu quay lưng bỏ đi.
Cố Lâm Thâm vội vàng bước tới muốn giữ lại, bàn tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Tiêu Diệu nhanh như chớp hất ra.
“Anh định gì? Đừng có chạm vào em ấy!”
Lúc này, Cố Lâm Thâm cũng bắt đầu nổi nóng.
Vì để gặp Trần Nhược Lan, cả đêm qua không chợp mắt một giây.
Kết quả lại bị đối xử như thế này?
“Đợi đã, tôi có chuyện muốn với em.”
Thấy Trần Nhược Lan vẫn không có ý định dừng bước, liền hét lên:
“Tôi và Lâm Sương Nhi đã cắt đứt rồi! Tôi sẽ không gặp ta nữa! Em có thể tha thứ cho tôi không?”
Bước chân Trần Nhược Lan khựng lại.
Tiêu Diệu lập tức căng thẳng, sợ sẽ mềm lòng.
Nhưng chỉ khẽ nhếch môi, quay đầu với Cố Lâm Thâm:
“Chuyện đó… tôi không còn để tâm nữa.”
Không phải vui, cũng chẳng giận, càng không phải tủi thân.
Chỉ đơn giản là — không còn quan tâm.
Cố Lâm Thâm vẻ mặt thản nhiên của mới chợt nhận ra… thứ mà đánh mất.
Sáu năm qua, đã gì?
Biến một từng bằng tất cả sự thương… trở thành người chẳng còn cảm gì với mình.
Nhưng Cố Lâm Thâm không cam lòng.
Anh mặt dày bám theo, cuối cùng cũng “trú chân” tại Trần gia, bị Tiêu Diệu đẩy vào một phòng khách nhỏ, nằm ở khu xa nhất của biệt phủ.
Từ đó đi đến phòng Trần Nhược Lan phải mất ít nhất nửa tiếng, chưa kể còn phải đi ngang qua vô số người hầu trung thành với .
Từ lúc vào phòng khách, sắc mặt Tiêu Diệu vẫn luôn nghiêm túc, khí thế toát lên đầy uất ức như đang bảo: “Anh đang giận, mau tới dỗ !”
Trần Nhược Lan vừa buồn vừa bất lực, đành phải dịu dàng an ủi trai mình.
Cô bóp bóp vai Tiêu Diệu, mỉm :
“Em biết lo cho em. Yên tâm đi, em không bao giờ quay lại với người đó đâu.”
Tiêu Diệu khẽ “ừ” một tiếng.
Trần Nhược Lan hơi ngạc nhiên vì quá im lặng, quay sang thì thấy tai và cổ đỏ ửng.
Cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này… có hơi gần.
Cả hành thân mật bóp tay lúc nãy… cũng hơi quá rồi.
Cô vội vã rút tay lại, lấy cớ đi nghỉ sớm, vội vàng rời khỏi phòng khách.
Chỉ còn lại Tiêu Diệu với gương mặt đỏ bừng và trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại nổi.
Khi Trần Nhược Lan về đến phòng, trong đầu lại vang lên một ký ức mơ hồ.
Là chuyện xảy ra vào ngày mới về Trần gia.
Tiêu Diệu đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ đón về nhà — vừa để chúc mừng, vừa để quen với những người có thể hỗ trợ sau này.
Bên ngoài đồn rằng Tiêu Diệu muốn thâu tóm toàn bộ Trần gia, không hề tin.
Với , trai là người luôn thương và bảo vệ vô điều kiện.
Dù cả thế giới quay lưng, Tiêu Diệu cũng sẽ không phản bội .
Hôm đó, rất vui, uống hơi nhiều.
Sau đó thế nào, không nhớ rõ nữa — tưởng chỉ là một buổi tụ họp bình thường.
Nhưng vài hôm gần đây, ký ức bị chôn vùi sau cơn say bỗng quay trở lại.
Bạn thấy sao?