Cô ta giảm lửa bếp, dịu dàng :
“Anh đi rửa tay đi, cơm sắp xong rồi~”
Cố Lâm Thâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không phản ứng gì.
Chỉ khi Lâm Sương Nhi bưng thức ăn ra bàn, mới chậm rãi đi đến và ngồi xuống.
“Sương Nhi, có chuyện muốn với em.”
11
Sắc mặt và giọng điệu của Cố Lâm Thâm lúc này vô cùng nghiêm túc.
Lâm Sương Nhi nhẹ, tháo tạp dề ra rồi vươn tay chọc nhẹ vào gương mặt căng thẳng của như muốn pha trò:
“Có chuyện gì nghiêm trọng thế? Hôm nay đi đường cả ngày, chắc đói lắm rồi đúng không? Ăn cơm trước đi rồi sau nhé.”
Cố Lâm Thâm khẽ nghiêng người né tránh bàn tay , thản nhiên :
“Từ giờ chúng ta đừng gặp lại nữa.”
“Gì cơ?”
Miếng thịt kho vừa gắp lên rơi phịch xuống bàn. Mặt Lâm Sương Nhi lập tức trắng bệch.
“Là vì ông già đó tỉnh lại, sợ phiền phức nên định cắt đứt với em sao?”
Cố Lâm Thâm khẽ lắc đầu.
Nhưng chưa để kịp phản ứng, câu tiếp theo của lại như một cú đánh trực diện khiến không còn sức đứng vững.
“Có thể em hiểu lầm rồi. Giữa chúng ta chưa từng có gì gọi là ‘bắt đầu’, nên cũng không thể đến ‘chia tay’. Anh giúp em… chỉ vì thấy em cần giúp.”
Ánh mắt dừng lại nơi nồi canh đã ninh suốt ba tiếng đồng hồ. Vẻ mặt có chút phức tạp, giọng lại rõ ràng và dứt khoát:
“Vợ của , từ đầu đến cuối… chỉ có một người — Trần Nhược Lan.”
Rầm!
Tiếng va chạm giữa chén đũa vang lên chói tai khi Lâm Sương Nhi bất ngờ đổ mọi thứ.
Đôi mắt đỏ hoe vì ấm ức, nghẹn ngào hỏi:
“Chẳng phải trước đây đã chán ta rồi sao? Giờ ta vừa đòi bỏ đi là lại cảm thấy có lỗi với ta? Cô ta theo cũng đâu có thiệt thòi gì, cùng lắm lúc ly hôn cho ta ít tiền là rồi!”
Cố Lâm Thâm không ngờ một Lâm Sương Nhi trước giờ luôn dịu dàng hiểu chuyện, lại cố chấp đến thế.
“Tiền?” Anh lạnh một tiếng, lần đầu tiên thấy người phụ nữ trước mặt này ngây thơ đến ngu xuẩn.
Giọng trở nên sắc lạnh, chẳng còn chút kiên nhẫn:
“Cô ấy chẳng thiếu tiền. Ngược lại, là đã trèo cao.”
“Ý… ý là gì?” Lâm Sương Nhi lắp bắp, hoàn toàn không hiểu.
Cô vẫn luôn cho rằng Trần Nhược Lan chỉ là một bình thường, chẳng qua gặp may mới lấy một người như Cố Lâm Thâm, từ đó thành phu nhân giàu có.
Hóa ra… không phải sao?
“Cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Trần ở Lệ Thành, cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất.”
“Nhưng… em nghe người đứng đầu nhà họ Trần là một người đàn ông mà?”
“Là ấy. Nhưng không cùng huyết thống. Ba vợ từng lo lắng Nhược Lan sẽ không đủ năng lực quản lý toàn bộ sản nghiệp của Trần gia, nên đã đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một cậu bé, từ nhỏ đã bồi dưỡng trợ thủ.”
Không khí trong phòng lập tức trở nên im lặng đến đáng sợ.
Cố Lâm Thâm thở ra một hơi. Cuối cùng… cũng những lời nên từ lâu.
Những lúc như thế này, chỉ càng muốn gặp Trần Nhược Lan.
Anh không nên đến gặp Lâm Sương Nhi hôm nay — biết rất rõ điều đó.
Lâm Sương Nhi đứng sững tại chỗ, sắc mặt tối sầm.
Cố Lâm Thâm liếc một lần cuối, giọng bình thản:
“Xem ra em cũng không cần giúp nữa. Chúng ta đừng gặp lại nữa. Để chồng em biết chuyện, cũng không hay đâu.”
Rồi quay lưng bỏ đi.
Lâm Sương Nhi thậm chí không nhận ra Cố Lâm Thâm rời đi từ khi nào.
Câu “vợ chỉ có một người – Trần Nhược Lan” vẫn vang vọng trong đầu .
Người phụ nữ mà luôn coi thường lại là tiểu thư nhà họ Trần, còn là người thừa kế duy nhất.
Tại sao?
Tại sao người như Trần Nhược Lan lại có thể sống cuộc đời viên mãn như ?
Còn … lại phải gả cho một lão già bệnh tật, ngày nào cũng phải cúi đầu chịu đựng?
Lâm Sương Nhi siết chặt hai tay, ánh mắt đầy hận thù và toan tính.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Cô lập tức chộp lấy, tưởng rằng là Cố Lâm Thâm quay lại tìm mình.
Nhưng khi thấy người gọi, ánh mắt lập tức vụt tắt.
Toàn thân run rẩy, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Anh… alo?”
Giọng nam trầm đục và giận dữ vang lên:
“Con khốn! Tao bảo mày đến bệnh viện chăm tao, mày đang ở đâu hả?! Đừng là lại chạy theo gã đàn ông nào đấy nhé, nếu tao phát hiện… mày biết hậu quả rồi đấy!”
“Mày tưởng tao chết rồi thì mày sẽ tự do à? Mày thất vọng vì tao chưa chết đúng không? Giờ tao còn đang vui, tốt nhất mày bò tới đây trước khi tao đổi ý.”
“Tao cảnh cáo lần cuối, đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi tao. Lần sau mà mày dám cãi, tao sẽ đập nát đôi chân mày thật đấy.”
Qua chiếc điện thoại, toàn thân Lâm Sương Nhi run cầm cập, vết thương cũ nơi đầu gối như đau nhói trở lại.
Cô nở một nụ méo mó còn đáng sợ hơn cả khóc, giọng run run:
“Chồng à… yên tâm, em sẽ không đi đâu hết…”
12
Trần Nhược Lan trở về Trần gia đã vài ngày, ngoài việc đánh cờ và uống trà cùng Tiêu Diệu ra, gần như chẳng có gì để .
Cô bắt đầu nhận ra nếu cứ tiếp tục sống như , bản thân thể nào cũng sẽ trở nên vô dụng.
Phải tìm việc gì đó để tự mình bận rộn.
Tiêu Diệu vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến, bước ra khỏi thư phòng thì đã thấy em nghiêm túc bước đến phía mình.
Bình thường Trần Nhược Lan hiếm khi chủ tìm , hôm nay đúng là chuyện lạ.
Tiêu Diệu nhướng mày, chờ em lên tiếng.
“Anh à, em muốn chia sẻ bớt công việc công ty với . Không thể để mọi việc một mình .”
Tiêu Diệu vốn cũng có ý định sau một thời gian sẽ để em tiếp quản dần sản nghiệp của Trần gia, …
“Chuyện với thằng nhóc đó còn chưa giải quyết xong, em chắc mình có đủ tinh thần để lo mấy chuyện khác không?”
Nói rồi, giơ tay lên xoa loạn mái tóc của , :
“Yên tâm đi, trai em chưa đến mức bất tài vô dụng phải cần em giúp đâu. Anh không giống cái tên ăn bám mà em từng mê mẩn đâu.”
Trần Nhược Lan ban đầu còn thấy ấm lòng, nghe đến câu sau thì lập tức im bặt, mặt đầy uể oải.
Chuyện bỏ nhà theo Cố Lâm Thâm gần như đã trở thành “vết nhơ kỹ thuật số” của trong lòng trai.
Bạn thấy sao?