Vượt Qua Bão Tố – Chương 6

Chương 6

Nếu là trước kia, đã sớm giành lấy đồ, đuổi ra khỏi bếp vì sợ bị thương, rồi tự tay nấu cho ăn.

Lâm Sương Nhi từng là nốt chu sa trong tim thời học sinh — mối đầu mà không thể quên.

Tình cảm Cố Lâm Thâm dành cho vừa hoài niệm, vừa mâu thuẫn.

Anh đứng tựa vào cửa bếp, lặng lẽ đang lúng túng rửa rau, cắt thịt.

Bỗng hỏi:

“Lần trước em chồng em đang nằm viện đúng không?”

Lâm Sương Nhi sững người — không ngờ sau từng ấy thời gian im lặng, điều nhớ lại là chuyện này.

gượng, có phần ngại ngùng đáp:

“Đúng … chuyện về ông ấy em đã kể hết cho rồi mà.”

Rồi hơi cúi mặt, tỏ ra buồn bã:

“Em lấy ông ấy là do gia đình sắp đặt, em không chống lại . Nhưng trong lòng em… vẫn luôn muốn ở bên .”

Những lời đó lập tức khiến Cố Lâm Thâm nhớ lại hình ảnh Trần Nhược Lan của sáu năm trước — từng bất chấp tất cả để đến với .

Cô đã trao cả tuổi thanh xuân, thậm chí cắt đứt với gia đình chỉ vì một người là .

So với , lời Lâm Sương Nhi lúc này nghe thật rỗng tuếch.

Cố Lâm Thâm bật .

Thật ra, đã sớm biết tất cả.

Nhưng không nỡ buông bỏ hình bóng của một mối đầu trong ký ức — dù biết rõ người ấy giờ đã không còn như xưa.

Anh vẫn ích kỷ muốn giữ lấy ta.

Lâm Sương Nhi rất ghét cái cách Cố Lâm Thâm im lặng mình — nó khiến mất cảm giác an toàn.

Chẳng lẽ vẫn đang ghét bỏ việc từng lấy một ông già sao?

Cô cắn chặt môi dưới, nghẹn ngào hỏi:
“Anh ghét em sao? Hay là… trong lòng vẫn còn Trần Nhược Lan?”

Câu hỏi của đâm trúng điểm yếu của Cố Lâm Thâm.

Anh đúng là vẫn chưa quên Trần Nhược Lan.

Nhưng lại không đủ dũng khí để hạ mình đi tìm .

“Ăn xong rồi thì về đi.”

Cố Lâm Thâm xong, cũng chẳng buồn ăn gì.

Anh quay lưng, rời khỏi nhà mà không thèm liếc Lâm Sương Nhi lấy một lần.

Lâm Sương Nhi còn định gì đó, khi bóng lưng lạnh lùng rời đi, ánh mắt lập tức chuyển từ đáng thương sang độc ác.

Cô siết chặt con dao thái, chặt mạnh từng nhát xuống miếng xương heo vừa mua.

Từng vệt máu tươi chưa rửa sạch bắn tung tóe lên mặt .

Một vệt đỏ thẫm đọng lại dưới đáy mắt, vết máu loang nơi khóe mắt khiến cả khuôn mặt thêm phần rực rỡ mà cũng đầy đáng sợ.

Cố Lâm Thâm vội vã đến công ty.

Vì Trần Nhược Lan đã rút lui, rất nhiều quyết sách và công việc điều hành đều đổ lên vai .

Hơn nữa, thời gian qua vì mải mê bên Lâm Sương Nhi mà bỏ bê công việc, giờ lại càng chất đống.

Vừa giải quyết hồ sơ, mắt vừa dán vào điện thoại.

Gần như ngày nào cũng gọi cho Trần Nhược Lan.

Chỉ lần đầu tiên là bị Tiêu Diệu bắt máy và mắng cho một trận tơi bời, còn lại đều không liên lạc .

Anh không biết đã đổi số, hay đơn giản là cố phớt lờ .

Nhưng dù thế nào, cũng không thể chấp nhận việc Trần Nhược Lan thật sự không còn bận tâm đến nữa.

Sau khi ký xong văn bản cuối cùng, Cố Lâm Thâm ngẩng đầu thấy Bạch Tiểu Tĩnh vẫn đứng im như tượng trước bàn việc.

Ánh mắt ra hiệu có chuyện gì thì luôn.

Bạch Tiểu Tĩnh vốn là trợ lý thân cận của Trần Nhược Lan, cũng là người trực tiếp đào tạo.

Từ ngày Trần Nhược Lan rời đi, mới chuyển sang việc cho Cố Lâm Thâm.

Cô cắn môi, dè dặt hỏi:

“Giám đốc Trần… thật sự sẽ không quay lại công ty sao?”

Cố Lâm Thâm không trả lời.

Bạch Tiểu Tĩnh lại tiếp tục lẩm bẩm:

“Chị ấy từng nhắn tin cho em… em vẫn không tin nổi chị ấy lại từ bỏ công ty. Đây là tâm huyết sáu năm của chị ấy mà.”

“Trước đây cũng có nhiều tin đồn… Em còn hỏi chị ấy để xác nhận. Khi đó vẫn ổn mà… Sao giờ lại…”

Nghe đến đó, sắc mặt Cố Lâm Thâm dần trầm xuống.

Anh lạnh giọng cắt ngang:

“Tin đồn gì?”

9

Bạch Tiểu Tĩnh thành thật trả lời:

“Thời gian trước có người trong công ty thấy dẫn một người phụ nữ lạ tới. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

Sắc mặt Cố Lâm Thâm tối sầm lại. Anh gần như đã đoán nội dung lời đồn.

Bạch Tiểu Tĩnh nhắm mắt lại như thể sẵn sàng chịu chết, liều lĩnh kể ra scandal của sếp:

“Họ và người phụ nữ đó có cử chỉ thân mật, quan hệ không bình thường. Tin đồn này lan khắp công ty rồi. Ai cũng ta mà mới đuổi giám đốc Trần ra khỏi công ty.”

Rầm!

Một tiếng đập bàn lớn vang lên. Trên trán Cố Lâm Thâm nổi đầy gân xanh.

“Ai đang lan truyền mấy thứ nhảm nhí đó?!”

Bạch Tiểu Tĩnh mím chặt môi, không muốn thêm lời nào.

Cố Lâm Thâm tức đến mức ôm đầu, ấn mạnh vào thái dương.

“Thôi rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ. Không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi.”

Bạch Tiểu Tĩnh lập tức lấy từ túi ra một phong bì, đặt lên bàn trước mặt .

“Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi. Tôi ở lại công ty chỉ vì giám đốc Trần. Giờ ấy đã đi, tôi cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.”

Cố Lâm Thâm cau mày, không gì, chỉ bực bội vò nát lá đơn rồi ném thẳng xuống đất.

Sau đó gằn giọng:

“Chấp nhận.”

Khi Bạch Tiểu Tĩnh vừa rời khỏi văn phòng, Cố Lâm Thâm lập tức cầm lấy điện thoại, một lần nữa gọi cho Trần Nhược Lan.

Lần này… máy kết nối.

Tay trái run lên vì căng thẳng, nắm chặt chiếc điện thoại.

Anh không gì. Đầu dây bên kia cũng im lặng.

Ngay khi định mở miệng, bỗng nhiên…

Một tràng tiếng thở gấp nặng nề vang lên từ phía bên kia điện thoại — rõ ràng là âm thanh của một người đàn ông đang thì thầm thân mật.
Rầm!

Chiếc điện thoại bị ném thẳng vào tường, vỡ vụn thành từng mảnh.

Cố Lâm Thâm thở hổn hển vì tức giận, qua rất lâu mới lấy lại bình tĩnh và nhấc điện thoại bàn lên:

“Đặt giúp tôi vé máy bay đến Lệ Thành. Loại sớm nhất có thể!”

Lệ Thành là một trong những thành phố phồn hoa nhất Trung Quốc, cũng chính là nơi đặt trụ sở nhà họ Trần.

Gia tộc họ Trần là danh môn trăm năm, sản nghiệp trải dài khắp thành phố, thậm chí còn mở rộng ra cả thị trường nước ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...