Cô Tiêu Diệu đầy áy náy:
“Anh à, em định để nghỉ ngơi cho thoải mái. Hay để em đổi khách sạn khác cho nhé?”
Chưa kịp nghe Tiêu Diệu trả lời, thì Cố Lâm Thâm — vốn nhạy bén — đã bắt đầu cảm nhận điều gì đó không đúng.
Anh ta ngơ ngác Tiêu Diệu, người vừa giáng cho mình cú nhớ đời:
“Anh… là trai của Nhược Lan?!”
Cố Lâm Thâm đương nhiên biết rõ gia thế của Trần Nhược Lan.
Một nửa thành công trong sự nghiệp hiện tại của ta là nhờ dùng quan hệ nhà họ Trần chống lưng.
Anh ta từng nghĩ mình may mắn “thuần hóa” con thỏ trắng duy nhất chui ra từ hang ổ nhà họ Trần.
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay bị Tiêu Diệu đánh, trong lòng ta bắt đầu hoang mang.
Rốt cuộc… ta vẫn chưa thực sự hiểu người nhà họ Trần.
Cố Lâm Thâm bước đến trước mặt Tiêu Diệu, chìa tay phải ra, tỏ vẻ lịch sự dù mặt vẫn còn sưng vù:
“Anh đến từ bao giờ ? Nhược Lan không với tôi gì cả. Biết sớm, tôi nhất định sẽ đích thân ra sân bay đón…”
“Không cần,” Tiêu Diệu hất tay ta ra, giọng lạnh tanh:
“Tôi đến đây chỉ để đưa Tiểu Lan về.”
Gương mặt Cố Lâm Thâm đông cứng lại:
“Ý là gì? Anh định đưa Nhược Lan đi đâu?”
Trần Nhược Lan đứng bên cạnh, lạnh lùng tiếp lời:
“Em sẽ về nhà, Cố Lâm Thâm.”
“Chúng ta… ly hôn.”
7
“Ly hôn?”
Cố Lâm Thâm sững người, như bị ai đâm một nhát.
Ngay sau đó, ta đẩy phắt Lâm Sương Nhi đang nép sát phía sau mình ra, hai mắt đỏ ngầu, giọng tràn đầy kinh ngạc và khó tin:
“Tại sao?”
Vẻ mặt ta lúc này giống như thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần Nhược Lan lạnh lùng đứng tất cả.
Tiêu Diệu bước lên chắn trước mặt em , sắc mặt đanh lại, hét lên:
“Đúng! Em tôi muốn ly hôn! Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý để nó lấy . Hôm nay tôi đến đây là để đưa nó về nhà tổ họ Trần.”
Cố Lâm Thâm vẫn không rời mắt khỏi Trần Nhược Lan, không cam lòng hỏi lại:
“Em thật sự muốn ly hôn? Vì sao?”
Trần Nhược Lan đáp nhẹ tênh:
“Lý do rất đơn giản — vì tôi không còn nữa.”
Sáu năm hôn nhân đã bào mòn hết mà từng có dành cho Cố Lâm Thâm, huống hồ gì trái tim ta chưa bao giờ hoàn toàn thuộc về .
Trần Nhược Lan liếc Lâm Sương Nhi — ta vẫn giữ bộ dạng “bé thỏ bị kinh sợ” như mọi khi.
Nhưng rõ ràng, ta rất vui khi nghe Trần Nhược Lan đề cập đến ly hôn.
Lúc ấy, ta còn siết chặt lấy tay Cố Lâm Thâm như sợ sẽ chạy mất.
Chỉ là ta không ngờ, phản ứng của Cố Lâm Thâm lại chẳng phải vui mừng — mà là giận dữ.
Điều này khiến Lâm Sương Nhi lần đầu tiên Trần Nhược Lan bằng ánh mắt thật sự cảnh giác.
Cô ta luôn tin rằng Cố Lâm Thâm mình, và nhất định sẽ giành về tay.
Nhưng người phụ nữ trước mặt… đúng là chướng mắt thật.
Lâm Sương Nhi cúi đầu, trong mắt ánh lên một tia tính toán.
Trần Nhược Lan rõ ràng không muốn dây dưa thêm ở khách sạn. Cô chỉ Tiêu Diệu một cái, lập tức hiểu ý.
Tiêu Diệu nắm tay em , xoay người rời đi, hoàn toàn phớt lờ những tiếng gọi với theo đầy căng thẳng của Cố Lâm Thâm.
Sau màn ầm ĩ ở khách sạn, Trần Nhược Lan đành đưa trai về nhà mình nghỉ tạm.
Ngôi nhà này là tài sản riêng của từ trước khi kết hôn — cũng là căn nhà mà Tiêu Diệu đã âm thầm mua cho sau khi cắt đứt quan hệ với gia đình.
Tiêu Diệu rất thành thạo mang hành lý vào phòng, như thể mọi thứ đã nằm trong dự tính.
“Anh à, hôm nay thật sự xin lỗi.”
Trần Nhược Lan đứng bên cạnh, do dự một lúc rồi vẫn quyết định mở lời.
Cô biết hiện tại trai đang là người gánh vác tất cả việc lớn nhỏ của nhà họ Trần, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Thật lòng mà , không ngờ có thể lập tức bỏ mọi việc bay đến vì mình.
Chỉ là mọi chuyện đến quá bất ngờ, không chuẩn bị kịp, mới dẫn đến huống bối rối hôm nay.
Trên mu bàn tay Tiêu Diệu vẫn còn vết máu của Cố Lâm Thâm, cộng thêm thân hình cao lớn và gương mặt góc cạnh sắc lạnh, qua đúng là đáng sợ thật.
Trần Nhược Lan đứng đó, ngoan ngoãn và lo lắng, giống như bé ngày xưa mỗi khi phạm lỗi — cúi đầu, chờ trai mắng.
Tiêu Diệu ngẩn người một chút, rồi bật .
Anh chẳng gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ đầu — y như lúc còn nhỏ.
Dù theo quy định của nhà họ Trần, nên nghiêm khắc trách mắng hoặc trừng .
Nhưng sao nỡ.
Và cũng chính một cái xoa đầu đơn giản ấy… đã vỡ hoàn toàn khoảng cách sáu năm giữa hai em.
“Ngày mai đưa em về nhà.”
“Ngày mai?”
Trần Nhược Lan ngạc nhiên.
Cô còn muốn đưa trai đi dạo một vòng thành phố mà đã sống suốt sáu năm qua.
Không ngờ mới chưa bao lâu… đã phải rời đi.
Chẳng lẽ… vẫn còn tiếc nuối điều gì sao?
Hình ảnh Cố Lâm Thâm và Lâm Sương Nhi lại hiện lên trong đầu.
Những chuyện tồi tệ mà phải chịu đựng suốt thời gian qua cũng theo đó ùa về.
Một người chồng phản bội như thế, chẳng đáng để lưu luyến điều gì.
Điều nên bây giờ là dùng hết sức để bù đắp lại quãng thời gian sáu năm đã khiến gia đình mình thất vọng vì sự bồng bột của bản thân.
Cô hít sâu, dứt khoát gạt bỏ hết những luyến tiếc còn sót lại.
Nhìn Tiêu Diệu, gật đầu:
“Được. Vậy mai chúng ta về nhà.”
8
Cố Lâm Thâm tỉnh dậy, theo thói quen đưa tay sang bên phải giường.
Không còn hơi ấm quen thuộc, chỉ có tấm ga giường lạnh lẽo và phẳng phiu như mọi ngày.
Anh đã không nhớ nổi Trần Nhược Lan đã bao lâu không về nhà nữa.
Ngay trong ngày rời đi, đã nhận bộ hồ sơ ly hôn đích thân luật sư chuyển đến.
“Cố tổng, Trần vẫn mong muốn hai bên đạt thỏa thuận, ly hôn trong hòa bình. Đây là hợp đồng ly hôn ấy ủy quyền soạn sẵn, có thể xem qua.
Các vấn đề sau này cứ liên hệ trực tiếp với tôi.”
Cố Lâm Thâm không một lời, chỉ lặng lẽ giơ tay xé nát bản hợp đồng trước mặt.
Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với Trần Nhược Lan.
Sau khi chỉnh lại cà vạt, tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của .
Lâm Sương Nhi mang theo đống nguyên liệu nấu ăn lớn đến định nấu bữa sáng cho Cố Lâm Thâm.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?