Cô nhớ ra…
Đêm đó, đã cưỡng hôn Tiêu Diệu.
Cả hai lúc ấy đều không tỉnh táo.
Điều khiến bối rối hơn nữa là — Tiêu Diệu không hề đẩy ra.
Khi cả hai gần như mất kiểm soát và chuẩn bị đi xa hơn… điện thoại của chợt đổ chuông.
Sau này, khi kiểm tra nhật ký cuộc gọi, phát hiện… người gọi đến là Cố Lâm Thâm.
Ngay hôm sau, ta đã xuất hiện trước cửa Trần gia.
Nếu chưa nhớ lại, có lẽ vẫn có thể tiếp tục sống như trước, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng một khi ký ức đã trở lại…
Cô nhận ra — mình không thể giả vờ như chưa có gì nữa.
14
Vì cả đêm suy nghĩ chuyện liên quan đến Tiêu Diệu, Trần Nhược Lan ngủ không ngon.
Sáng hôm sau, khi mặc đồ ngủ lười biếng ngồi ăn sáng trong phòng ăn, mới phát hiện có điều gì đó không bình thường.
Tiêu Diệu — người luôn kiên trì ăn sáng cùng — hôm nay lại không thấy đâu.
“Chú Trương, con ra ngoài rồi sao?”
Cô biết rõ Tiêu Diệu tuyệt đối không bao giờ ngủ nướng. Đồng hồ sinh học của chuẩn đến mức đáng sợ.
Quản gia Trương vừa dọn bát đũa vừa trả lời:
“Dạ đúng, tiểu thư. Đại thiếu gia rạng sáng nay nhận một cuộc điện thoại quốc tế, hình như là công việc bên đó có trục trặc.
Vì bên kia không giải quyết nên đại thiếu gia đã lập tức lên máy bay riêng để tự mình xử lý rồi.”
Trần Nhược Lan gật đầu, thỉnh thoảng vẫn có chuyện như xảy ra, hiếm khi lại đi mà không với một lời nào.
Vừa nghĩ, vừa lơ đãng quay trở lại phòng.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
Trần Nhược Lan tưởng là người hầu mang trái cây đến nên cũng không ngẩng đầu, chỉ dặn:
“Để lên bàn là .”
Lúc này đang tập trung “bài tập” mà Tiêu Diệu giao — là những báo cáo liên quan đến các dự án hiện tại của Trần gia.
Cô cũng sắp bắt đầu tiếp quản một phần công việc rồi.
Nhưng mãi mà không thấy người hầu rời đi, Trần Nhược Lan mới ngẩng đầu lên — và lập tức sững sờ, trừng mắt người đang đứng trước mặt mình.
“Anh gì ở đây?”
Cô cau mày, chỉ tay vào Cố Lâm Thâm đang thản nhiên ngồi đó.
Cố Lâm Thâm mỉm , dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa đến trước mặt , đầy hoài niệm:
“Lâu rồi không thấy em nghiêm túc việc như thế này. Là năm thứ ba sau khi cưới đúng không? Khi đó công ty vừa mới thành lập, chúng ta bận tối mặt mũi, cứ như gà mắc tóc.”
Anh chìm trong hồi ức, còn Trần Nhược Lan chỉ lạnh lùng .
“Không ăn sao? Anh nhớ em rất thích dưa hấu mà.”
Trần Nhược Lan nhạt:
“Tôi chưa từng thích dưa hấu. Là thích, tôi chỉ ăn theo.”
Cố Lâm Thâm khựng lại, ngơ ngác như một đứa trẻ vừa sai.
Mất vài giây, mới lắp bắp hỏi:
“Vậy… em thích gì? Lần này sẽ nhớ kỹ. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Trần Nhược Lan lắc đầu:
“Không cần thiết. Chắc cũng đã nhận đơn ly hôn rồi. Chúng ta chia tay trong êm đẹp đi.”
Nhưng Cố Lâm Thâm rõ ràng không cam lòng:
“Không còn cách nào khác sao? Em thật sự ghét đến mức đó? Không thể tha thứ? Không cho một cơ hội sao?”
Trần Nhược Lan cúi đầu, cay đắng:
“Em đã cho nhiều cơ hội rồi, rất nhiều lần.”
“Có những chuyện, một khi đã bỏ lỡ… thì mãi mãi là bỏ lỡ.”
Thấy Cố Lâm Thâm vẫn đứng ngây ra đó, Trần Nhược Lan không muốn gì thêm, quay người rời khỏi phòng.
Trước khi đi, lạnh nhạt :
“Tôi hy vọng hôm nay sẽ rời khỏi Trần gia. Tôi thật sự không muốn thấy nữa.”
Cố Lâm Thâm siết chặt tay thành nắm , giọng trầm xuống:
“Em tuyệt như … là vì đã có người khác?”
Câu hỏi khiến Trần Nhược Lan sững người.
Rồi chợt nhớ đến đêm hôm đó — cuộc gọi gián đoạn chính là từ Cố Lâm Thâm. Có lẽ đang hiểu lầm vì chuyện đó.
Nhưng không định giải thích.
Để tiếp tục hiểu lầm như cũng tốt, biết đâu… vì không chịu việc có người khác, sẽ chủ buông tay.
“Đúng . Tôi đã có người .”
Cơ thể Cố Lâm Thâm cứng đờ, bàn tay bị móng tay cắm vào rướm máu mà cũng không hề hay biết.
Sau khi rời khỏi phòng, Trần Nhược Lan thở dài nhẹ nhõm.
Cô nghĩ, đến mức này rồi thì Cố Lâm Thâm chắc sẽ biết điều mà rút lui.
Nhưng điều khiến bất ngờ là — đến bữa tối, Cố Lâm Thâm vẫn thản nhiên ngồi đối diện như không có chuyện gì xảy ra.
15
Trần Nhược Lan đành phải gọi điện cho trai mình — lúc này vẫn đang ở nước ngoài.
Cô không nhắc đến chuyện liên quan đến Cố Lâm Thâm, chỉ hỏi Tiêu Diệu khi nào xử lý xong công việc để trở về nhà.
Tiêu Diệu hôm nay mệt đến rã rời, phải giải quyết đủ loại rắc rối, thậm chí còn đuổi một loạt quản lý kém năng lực.
Vậy mà khi nhận điện thoại của Trần Nhược Lan, bao nhiêu mệt mỏi bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại một nỗi nhớ nhà cháy bỏng.
“Sao thế? Anh mới đi có một ngày mà em đã nhớ rồi à?”
Trần Nhược Lan có hơi ngại ngùng, đưa tay sờ lên má mình — nóng ran cả lên, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Trong tai Tiêu Diệu, âm thanh đó như móng mèo khẽ cào, khiến lòng ngứa ngáy khó tả.
“Anh nghe không rõ lắm, em vừa gì ấy nhỉ?”
Biết Tiêu Diệu đang cố trêu mình, Trần Nhược Lan hừ nhẹ một tiếng rồi dứt khoát im lặng, không thèm đáp nữa.
Đến lượt Tiêu Diệu phải xuống nước dỗ dành.
Anh vừa lật tài liệu vừa :
“Ngày mai chắc là xử lý xong. Tối mai sẽ về.”
Trần Nhược Lan không ngờ lại quay về nhanh như , nhẹ giọng :
“Anh giải quyết xong thì nghỉ ngơi một đêm cũng , không cần gấp thế đâu.”
Bên kia điện thoại, giọng Tiêu Diệu rõ ràng đang rất vui, bật :
“Yên tâm, là chính không muốn ở lại nữa. Người muốn về ngay là .”
“À đúng rồi, ở nhà vẫn ổn cả chứ?”
Trần Nhược Lan nghe thì cảm thấy buồn .
Trước đây Tiêu Diệu từng đi công tác cả nửa năm không về, mà giờ chỉ mới hai ngày đã thành thế này.
Hai người cứ chuyện như thế suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng là Tiêu Diệu phải giục đi ngủ, mới chịu tắt máy.
Trần Nhược Lan vẫn còn chưa “đã”, cứ ngẩn người vào màn hình điện thoại.
Bạn thấy sao?