Vượt Phó Bản Kiếm [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Mở mắt ra, tôi đang ngồi trên một chiếc xe buýt màu đen đang chạy.

Nhấn vào nút bấm kế bên, bảng điều khiển game màu đen hiện lên.

Cùng với một giai điệu lộng lẫy và quái dị như nhạc opera, những chữ màu đỏ m/á/u chảy trên màn hình thông tin nhân vật.

【Chào mừng mọi người đến với phó bản kinh dị cấp S “Quý Jenny”】

【Bạn là giọng ca chính của dàn hợp xướng trường, vào kỳ nghỉ hè, và các học đi nghỉ ở một lâu đài cổ ngoại ô.】

【Phó bản này cầu “nhập vai”, tính cách của phải là “tiểu bạch hoa đáng thương”】

【Nhiệm vụ phụ của là: giành sự thương của tất cả người chơi.】

【Nếu không…】

Tôi hơi ngớ người ra.

Tôi là người có thể dùng sấm sét đánh ch.ế.c một con hổ, bắt tôi đóng vai một người yếu đuối khóc lóc thật sự rất khó chịu.

Tôi tên là Lý Khả Ái, là một đạo sĩ nhỏ của thế kỷ 21.

Theo học phái Tiêu Dao ở núi Phù Mộng, giỏi về thuật, bùa phép và thuật triệu hồi.

Tôi rất giỏi đánh nhau!

Ngay cả sư phụ cũng từng bị tôi đánh rụng hai cái răng.

Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi nhận lời mời của trò chơi kinh dị, bước vào không gian game bí ẩn.

Thắng, sẽ nhận một khoản tiền lớn.

Thua, tất nhiên là mất mạng.

Từ giờ trở đi, tôi phải với mọi người rằng tôi đơn, đáng thương và bất lực (ủy ủy ủy khuất.JPG).

2.

Trong xe buýt im lặng như tờ, không khí ngột ngạt và nặng nề, tất cả học sinh đều buồn ngủ díp mắt.

Người ngồi cạnh tôi là một chị đẹp lạnh lùng.

Chân dài, tóc công chúa, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, đang tỉ mỉ tô mascara trước gương.

Trên thẻ tên của ấy ghi 【Trường THPT Thực nghiệm | Nguyễn Hiểu Ngữ】.

Bình luận sôi nổi.

【Nguyễn Hiểu Ngữ là người chơi top 100 bảng xếp hạng phải không? Tiểu bạch hoa may mắn thật, ngồi cạnh Hiểu Ngữ!】

【Cô ấy là tiểu thư tập đoàn Nguyễn, cũng là chủ tịch fan club của Tạ Đường, lần này vào game là để theo đuổi thần tượng Tạ Đường đấy.】

【Đúng ! Tính cách ấy kiêu ngạo như Tạ Đường. Muốn ấy công nhận còn khó hơn bay lên trời…】

Tạ Đường, là cao thủ trong game, cũng là tôi.

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua hai phó bản, fan của ấy phần lớn ghét tôi.

Nguyễn Hiểu Ngữ là chủ tịch fan club của Tạ Đường, muốn giành sự thương của ấy hơi khó khăn.

Tôi đánh liều bắt chuyện: “Mi mắt của trang điểm thật…”

Một cú thắng gấp.

Mascara chọc vào mí mắt, chị đẹp lạnh lùng lập tức có một mắt thâm.

Hai chữ “đẹp” bị tôi nuốt ngược vào cổ họng.

Tôi vội lục túi tìm khăn giấy đưa cho ấy: “Rất vui gặp ! Tôi hơi gà mờ, trong game sau này, phải nhờ Hiểu Ngữ giúp đỡ nhiều.”

Tiểu thư liếc tôi một cái, trong đôi mắt đen tràn đầy khinh thường và chán ghét: “Ghét nhất là loại ký sinh trùng hay khóc lóc như cậu!”

“Ngọt ngào yếu đuối, đáng thương bất lực.”

“Lợi dụng nhan sắc, tự mãn dựa dẫm vào người mạnh phụ kiện.”

Cô ấy đưa ngón trỏ nâng cằm tôi lên, ánh mắt rơi xuống thẻ tên trước n.g.ự.c tôi, mũi khịt một tiếng khinh miệt: “Ra cậu chính là Lý Khả Ái?”

“Nghe cậu rất thích lập team với thần Đường, còn tự nhận là nhờ cậu mới vượt qua ‘Lớp 3-2’?”

“Muốn đứng trên vai thần Đường để leo cao?”

“Ai cho cậu cái mặt dày như thế!”

Tôi bị mắng té tát đến ngây người: “…”

Tôi không phải.

Tôi không có.

Tôi còn đánh giỏi hơn cả Tạ Đường!

Nhưng giải thích cũng vô ích, ấy đã quyết định tôi với thành kiến.

Những người chơi khác xì xầm , chỉ trỏ về phía tôi: “Chị Hiểu Ngữ thích nhất là người mạnh, còn muốn chị Hiểu Ngữ bảo vệ? Con nhỏ Lý Khả Ái này đúng là tự tìm đường ch.ế.c!”

“Dây leo mềm yếu luôn mơ tưởng sống nhờ vào cây lớn.”

“Lát nữa gặp nguy hiểm, chắc chắn nó sẽ ch.ế.c đầu tiên.”

Mọi người đều ghét loại tầm gửi dựa dẫm vào người khác.

Có vẻ như nhiệm vụ phụ của tôi không thể hoàn thành rồi.

3.

“Chào hai xinh đẹp!”

Một cái đầu xù mì xuất hiện từ ghế sau lưng tôi.

Tất cả người chơi trên xe đều mặc đồng phục màu tím, chỉ trừ ngồi sau tôi.

[ – .]

Cô ấy mặc bộ đồng phục JK màu đỏ hồng rực rỡ, buộc tóc đuôi ngựa đôi, đôi mắt sáng tinh nghịch như mèo.

Trên thẻ tên nhỏ trước n.g.ự.c ghi 【Trường THPT Thực nghiệm | Xuân Nhật Anh】.

Cô ấy trông rất nhiệt , tôi tự viên trong lòng, muốn thử chinh phục người chơi này.

“Ừm…”

“Ừm…”

Chúng tôi cùng lên tiếng một lúc.

Tôi dừng lại, và ra hiệu “mời ”.

“Mình là chủ nhiệm câu lạc bộ Tarot, ấn đường hai đen quá, coi chừng gặp tà ma đấy!” Xuân Nhật Anh rút bộ bài Tarot, nháy mắt bí hiểm, “Muốn xem bói không?”

Nguyễn Hiểu Ngữ khóe miệng giật giật, khẩy: “Trò mê tín.”

Cô ấy xách túi LV, đi “cộp cộp” bằng giày cao gót về phía cuối xe, tránh xa chúng tôi như tránh vi khuẩn.

Xuân Nhật Anh thấy , tranh thủ ngồi xuống cạnh tôi, nài nỉ: “Xem một quẻ đi?”

Dưới ánh mắt tha thiết của ấy, tôi lặng lẽ lấy cỏ ngải và mai rùa từ túi vải ra.

ngạc nhiên: “Bạn cũng biết xem bói sao?”

Tất nhiên rồi, tôi là đạo sĩ mà.

Sau khi xem quẻ cho ấy, tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Ha ha có vẻ mình không giỏi xem bói lắm, quẻ tượng cho thấy trong ba ngày tới, sẽ giúp người khác đỡ đẻ…”

Quẻ tượng kỳ quặc này, lạ lùng đến nỗi tôi không dám mặt sư phụ nữa.

“Đỡ… đỡ đẻ?”

Xuân Nhật Anh trợn tròn mắt, trên trán hiện lên dấu hỏi khổng lồ.

“Sương mù dày quá!”

Kèm theo tiếng kêu lớn, chiếc xe buýt từ bầu trời nắng đẹp chạy vào màn sương mù dày đặc, lao nhanh dọc theo một dòng sông xanh trong.

Nhìn ra ngoài, cách hai mét đã không thể thấy gì.

Tôi thực sự lo lắng tài xế sơ ý một chút, sẽ lật xe cùng tất cả chúng tôi xuống sông, không nhịn thầm niệm “trời phù hộ” mấy lần.

Trời quả nhiên phù hộ!

Chưa đầy năm phút sau, xe hỏng.

4.

Học sinh lần lượt xuống xe.

Trưởng đoàn là một chàng trai cao tên Cầu Viễn, có cơ bắp rắn chắc và làn da màu lúa mì khỏe khoắn.

Anh ấy dẫn chúng tôi lần mò tìm đường trong sương mù.

Không xa, một tòa kiến trúc cao sừng sững hiện ra trong màn sương dày đặc, khói mây mờ ảo.

Đó là một tòa lâu đài độc trong sương.

Một cửa sổ kính màu tầng bốn của lâu đài hé mở. Tôi mơ hồ thấy một váy đỏ đứng bên cửa sổ.

Trong bóng tối lờ mờ, dường như ấy cũng đang chúng tôi.

Có một khoảnh khắc, sương tan đi một chút, tôi rõ mặt ấy.

Đó là một khuôn mặt già nua khô héo, đầy nếp nhăn!

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Đột nhiên, tôi nổi da gà toàn thân.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt sau, cửa sổ trống không, như thể cái vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Ting—”

“Chúc mừng các đã đến Lâu đài Senna, hãy chọn đồng đội, mỗi đội giới hạn bốn người.”

“Các đội sẽ lần lượt vào lâu đài.”

“Đội nào lấy phiếu ăn sẽ vào vòng tiếp theo.”

Xung quanh Nguyễn Hiểu Ngữ có rất nhiều người chơi, họ nhiệt thể hiện lòng trung thành, khoe kỹ năng, hy vọng nữ thần để mắt, trở thành đồng đội của ấy.

Dù sao, ấy là người chơi cao cấp duy nhất trong chúng tôi lọt vào top 100.

Sau khi tiểu thư chọn lọc một hồi, không ngoài dự đoán chọn ba người mạnh nhất chỉ đứng sau ấy.

Những người chơi bị loại lo lắng gọi bè, sợ bị lẻ loi.

Do vai diễn của tôi là tiểu bạch hoa đáng thương, tôi yếu ớt vò khăn tay, lạc lối trong sương: “Có ai tốt bụng dẫn tôi đi cùng không? Hu hu, tôi sợ quá.”

Trong lòng thực ra không quan tâm, chiến đấu một mình có thể gi.ế.c quái sướng hơn.

Những bình luận quen thuộc với tôi đều im lặng.

【Cứ giả vờ đi, đợi vào lâu đài, quái vật mới là kẻ sợ hãi.】

【Ái Thần à, diễn tiếp đi, tôi sắp trao giải Oscar cho rồi.】

【Đúng đấy, một trận cuồng phong của thổi bay khách sạn Quý Phi, phượng hoàng phun lửa thiêu rụi vạn ma, triệu hồi thần hồ đơn đấu đèn Diêm La, một cơn thịnh nộ sấm sét ai không run rẩy?】

Đúng lúc tôi tưởng sẽ bị lẻ loi, Xuân Nhật Anh ôm lấy tôi: “Đừng lo! Tôi bảo vệ .”

“Còn có tôi nữa.” Cầu Viễn đi tới, ấy hiền lành, “Tôi là trưởng đoàn, đương nhiên phải chăm sóc người yếu.”

Tôi giả vờ vò khăn tay: “Ủy ủy ủy, mà tôi gà lắm.”

Hai người họ nắm chặt tay, vẻ mặt như chiến sĩ ra trận: “Đã quyết định cùng đội với rồi, cùng nhau cố gắng sống sót nhé!”

Tôi hơi cảm .

Được rồi, để tôi bảo vệ các .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...