1.
Đứng trước phó bản “Tân Khoa Trạng Nguyên”, mắt tôi lấp lánh như sao.
Không ngờ game kinh dị lại ra mắt game hẹn hò.
Được xếp hạng SS, với phần thưởng lên đến 250.000 đồng vàng!
Vừa tận hưởng của các soái ca hạng nhất, vừa kiếm cả đống tiền.
Trên đời lại có chuyện tốt như sao?
Không chút do dự, tôi đăng nhập vào game và nhảy ngay vào xoáy màu hồng.
Hệ thống thông báo: [Đã đủ 100 người chơi, “Tân Khoa Trạng Nguyên” chính thức bắt đầu!]
[Tình nếu bền lâu, đâu cần phải sớm tối bên nhau.]
[Chúc các người chơi say đắm trong .]
Khoan đã!
100 người chơi?
Đối với game hẹn hò thì số người này có vẻ quá đông…
…
Tôi tên Lý Khả Ái, là một đạo sĩ nhỏ của thế kỷ 21.
Theo học phái Tiêu Dao ở núi Phù Mộng, giỏi về thuật, bùa phép và thuật triệu hồi.
Tôi rất giỏi đánh nhau!
Ngay cả sư phụ cũng từng bị tôi đánh gãy hai cái răng.
Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi nhận lời mời của game kinh dị và bước vào không gian game bí ẩn.
Thắng, sẽ có một khoản tiền lớn.
Thua, tất nhiên là mất mạng.
Lần đầu chơi game hẹn hò, mong các trai chỉ giáo nhiều. (mặt_đỏ_ngượng_ngùng.jpg)
2.
Ánh trăng mờ ảo, hoa hạnh đào thoang thoảng hương thơm.
Mở mắt ra, tôi đang ngâm mình trong làn nước ấm.
Căn phòng mờ ảo hơi nước, trong bồn tắm gỗ nổi đầy cánh hoa hồng.
À, tôi đang tắm.
Mở bảng nhân vật.
[Nhân vật là tiểu thư của nhà Lý Thị Lang.]
[Vì tài năng xuất chúng, bản thân cải nam trang đi thi cử và đỗ Trạng Nguyên.]
[May mắn Hoàng đế trẻ tuổi coi trọng, chọn Phò mã.]
[Tặng đạo cụ: “Thẻ cải nam trang”, có thể tăng chiều cao và trung tính hóa giọng của . Phát một lần mỗi ngày.]
Yeah, game hẹn hò thật tuyệt!
Tôi là nhân vật chính của phó bản.
Nhưng nếu tôi là Phò mã, thì đối tượng hẹn hò chẳng phải là Công chúa sao?
Đang lúc tôi mơ hồ, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
“Tỷ tỷ, tắm sạch chưa?” Là giọng của thiếu niên.
Gọi tôi là….. chị? Tôi vội mở xem mối quan hệ nhân vật.
Thì ra, tôi có một cặp em trai sinh đôi khác cha khác mẹ – Bách Lý Thanh Phong và Bách Lý Hạo Nguyệt.
Người cha Thị Lang của tôi và trưởng nữ họ Bách Lý là hôn nhân lần hai.
Chúng tôi là một gia đình 5 người tái hợp.
Độ hảo cảm của hai đứa với tôi là [-1.000], hệ thống còn đặc biệt đánh dấu chữ đỏ to [Quan hệ xấu!]
Bình luận trở nên hào hứng:
[Oa, l/o/ạ/n luân giả à.]
[Mau cho mấy cún con vào, để chị xem đẹp trai không!]
Vụt–
Một cặp thiếu niên xinh đẹp chui ra từ bồn tắm của tôi!
“Á á á á á!” Tôi sợ đến ngây người, suýt nữa niệm gọi sét đánh hai đứa.
Trong lúc hoảng sợ, vội khoác áo che thân.
Hai người có khuôn mặt tinh xảo giống hệt nhau, đến cong cả mắt.
Trong đôi mắt xanh biếc ẩn chứa vẻ thèm thuồng quái dị.
Một đứa ghé lại ngửi tôi: “Chị ơi, chị đẹp và thơm quá.”
Đứa kia l.i.ế.m môi: “Chị ơi, chị trông ngon quá.”
Tôi: “…ừm.”
Thiết kế cốt truyện quá táo bạo.
Lần đầu chơi game hẹn hò, tôi bị sốc nặng.
Bình luận hào hứng reo hò:
[Á á á á ghen tị với tiểu bạch hoa! Tôi cũng muốn chơi game hẹn hò này!]
[Đây là game hẹn hò sao? Không phải game kinh dị sao?]
[Ôi, bong bóng hồng khắp nơi, không phải game hẹn hò là gì!]
[Tiểu bạch hoa mau vỗ m/ô/ng mỗi đứa một cái, chủ trêu chọc đi!]
[Mau vỗ mau vỗ! Muốn xem biểu cảm của cặp sinh đôi.]
Ừm, game hẹn hò chơi kiểu này sao?
Có vẻ tôi đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình.
Nhưng nếu không tăng độ hảo cảm, sẽ không nhận tiền thưởng từ hệ thống… Vì giúp sư tỷ trả nợ, liều mạng thôi!
Tôi lấy hết can đảm, xoa đầu mỗi đứa một cái nhẹ như chuồn chuồn đậu nước, cố gắng : “Hai đứa trông còn ngon hơn!”
Cặp sinh đôi im lặng: “…”
Chúng nhau, cùng thấy sự bối rối trong mắt đối phương.
Nhưng rất nhanh, cả hai nở nụ độc ác: “Chị à, chị hiểu lầm ý chúng em rồi.”
Một đứa để lộ răng nanh: “Chị tắm sạch rồi, rất thích hợp để lột da róc xương, l.i.ế.m sạch nuốt vào bụng.”
Đứa kia chảy nước miếng: “Chị sinh ra xinh đẹp thế này, m/á/u ở cổ chắc ngọt và ngon lắm nhỉ?”
Vừa , từ cơ thể mỗi đứa đều chui ra một tu nhớp nháp, quấn lấy eo tôi…
Á á á á, không chịu nổi nữa!
Tôi còn chưa đương bao giờ, thế này có phải quá nhanh không! Game hẹn hò không phải nên bắt đầu từ sự ngây ngô e thẹn như nai con sao?
Tôi không kìm , giơ tay niệm : “Tốn quyết, Phục ma đằng!”
Hai dây leo từ hư không bay ra, chặt chẽ quấn lấy hai thiếu niên, treo ngược chúng lên xà nhà.
Cặp sinh đôi ban đầu giật mình, sau đó vừa giãy giụa vừa kêu ầm ĩ! Nhìn độ hảo cảm của chúng với tôi từ “-1000” thành… ủa?
Thành “0” này!
Hai đứa này có khuynh hướng bị ngược à?
3.
Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi thông báo của hệ thống.
[Đinh–]
[Qua một đêm, 39 người chơi đã ch.ế.c, 61 người còn sống.]
Tôi giật mình: Game hẹn hò cũng có người ch.ế.c sao?
Phải chăng là đắc tội với đối tượng tấn công?
Tim tôi đập thình thịch, hối hận sâu sắc vì sự liều lĩnh tối qua.
Tôi quyết định bù đắp cho em họ Bách Lý, vén màn lên phát hiện cặp sinh đôi đã biến mất.
Không thấy cũng tốt, sáng nay tôi phải vào cung diện kiến, về rồi dỗ dành hai cậu ấy sau.
Sau khi dùng “Thẻ cải nam trang” hệ thống cho, chiều cao tôi tăng thêm 15 cm.
[ – .]
Đội mũ Trạng nguyên, mặc áo gấm tím vàng, thắt đai ngọc… Sau khi trang điểm xong, soi gương thấy khá tuấn phong độ.
Bình luận bắt đầu chảy nước miếng:
[Phải là tiểu bạch hoa đẹp trai quá!]
[Kiểu đẹp nam nữ khó phân biệt, hơi thèm.]
[Tôi đã cong* như nhang muỗi!] (*: muốn cong thành les ^-^)
Tôi ngồi xe ngựa, ăn bánh bao thịt, người đánh xe đưa đến cổng cung.
Tôi lau khóe miệng, nhét bánh bao chưa ăn xong vào n.g.ự.c áo.
Vào cung không tiện ăn uống nữa, ảnh hưởng phong thái.
…
Trong điện Bảo Hòa.
Tôi cung kính quỳ xuống đất, giả vờ không dám long nhan.
Vừa rồi lén bóng lưng của vị Hoàng đế trẻ tuổi, quý phái thanh nhã, vừa có uy nghi của đế vương, lại có vẻ ngây thơ của thiếu niên.
Cùng quỳ với tôi còn có Bảng nhãn và Thám hoa.
— Bảng nhãn tên Phòng Linh, Thám hoa tên Đoạn Ngọc Trác.
Họ cũng là người chơi game, chúng tôi gặp nhau giữa đường.
Tôi lén chạm vào đầu ngón tay họ, tiếp cơ thể cho phép tôi thấy bình luận trong phòng phát sóng của họ.
[Nghe Hoàng đế trẻ là boss lớn đấy! Đoạn Ngọc Trác đợt này chắc ch.ế.c rồi…]
[Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa là ba vai dễ ch.ế.c nhất.]
[Nhìn này, Trạng nguyên đẹp trai quá! Là người mới à? Chưa thấy bao giờ.]
Thì ra Hoàng đế trẻ là boss lớn nhất trong game hẹn hò, chẳng phải là nam chính số 1?
Không tấn công ta thì phải ch.ế.c?
Nhưng tại sao Phòng Linh và Đoạn Ngọc Trác là hai người đàn ông lại chơi “game hẹn hò”?
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng hiểu ra: Họ là gay!
Không ngờ chơi game hẹn hò, địch lại là hai người đàn ông.
…
Ba chúng tôi từ lúc vào cửa đến giờ quỳ đã một khắc, quỳ đến tê chân, Hoàng đế trẻ mới phê xong tấu chương.
Anh ta như mới để ý thấy chúng tôi, chậm rãi lên tiếng: “Ba vị ái khanh bình thân.”
Giọng cực kỳ ôn nhuận dễ nghe.
Tôi đứng dậy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của ta — ánh mắt quá đỗi nhạt nhẽo lạnh lùng.
Na Lan Diệt mặc long bào, ngồi trong bóng tối, ánh sáng bình minh không chiếu chút nào lên người ta.
Nhưng ta vẫn sáng ngời thu hút, thanh quý vô song.
Bình luận phấn khích:
[Trời ơi!! Đẹp trai hơn cả siêu sao, Hoàng đế trẻ đúng là tiên phẩm!]
[Hu hu, ai ghen tị chứ tôi nhất quyến không là tôi đâu.]
Chưa kịp đứng thẳng người, Hoàng đế trẻ đột nhiên gầm lên, vung tay đánh ba chúng tôi văng vào cột đá!
Anh ta nhanh như chớp ép tôi vào tường, ngón tay trắng bệch siết chặt cổ họng tôi.
Hai người xui xẻo kia bị dây thừng bay ra trói chặt, sợ đến tái mặt.
Na Lan Diệt cúi đầu áp sát mặt tôi, mũi gần như chạm nhau.
Anh ta hạ giọng hỏi: “Người chơi, muốn ch.ế.c kiểu gì? Trẫm cố gắng thỏa mãn ngươi.”
Tôi bị bóp đến không thở … trong mơ hồ thấy độ hảo cảm trên đầu ta là “-10.000”.
Bình luận trở nên cuồng nhiệt:
[Mau , muốn *thăng* thiên cùng ấy.]
[Á á á! Tôi là hội viên, tôi muốn xem chi tiết!]
[Nói là muốn sống ch.ế.c có nhau, tôi là hậu cung nghe tôi đi! Hoàng đế trẻ này là biết rất thuần khiết.]
Khán giả mới vào phòng phát sóng sốc:
[Các người điên rồi à? Dám trêu chọc đại boss?]
Bản năng muốn chống cự, chợt nhớ đến thông báo tử vong sáng nay của hệ thống.
Vạn nhất chọc giận đối tượng tấn công, hệ thống có thể tôi ch.ế.c một lần.
Cân nhắc một chút, tôi đắm đuối ta: “Thần… thần muốn vì bệ hạ tuẫn . Thần muốn sống cùng chăn gối, ch.ế.c cùng huyệt với bệ hạ.”
Bảng nhãn và Thám hoa trợn mắt há hốc mồm, miệng có thể nuốt cả mặt trời và mặt trăng: “…”
Hoàng đế trẻ cứng đờ, như bị sét đánh: “…”
Thấy phản ứng của họ, tôi hơi đắc ý.
Hồi lâu, Hoàng đế trẻ nghiến răng : “Ngươi có long dương chi hảo? Còn dám nhận hôn sự với Lạc Dương, trẫm tru di cửu tộc ngươi.”
Hỏng rồi!
Quên mất là tôi đang cải nam trang.
Chưa kịp nghĩ xem phải giải thích thế nào…
— Một mũi tên b.ắ.n vút qua cửa sổ! Nhắm vào n.g.ự.c Hoàng đế.
“Có thích khách!”
Tôi nhanh tay nhanh mắt, ôm ta lăn người, dùng vai đỡ tên thay.
M/á/u tươi chảy ra, nhuộm đỏ tay áo.
Thực ra với võ công của tôi, có thể dễ dàng ôm ta né tránh. Nhưng vì muốn ở thế chủ , tôi quyết định dùng kế khổ nhục!
Quả nhiên, Hoàng đế trẻ đỡ lấy tôi, gấp gáp hô: “Truyền thái y!”
Bảng nhãn và Thám hoa hoàn toàn ngớ người: “…………”
Bình luận mỗi người một ý, ông gà bà vịt.
[Ôi, tiểu bạch hoa giỏi quá! Thế này thì trái tim Hoàng đế trẻ thuộc về ấy rồi!]
[Học rồi học rồi, tôi phải lấy sổ ghi lại.]
[Các người đang tưởng tượng gì ? Đại boss là ma ăn thịt người đấy! Với lại tiểu bạch hoa là ai?]
[Đừng hoảng người lầu trên ơi, tôi cũng mới vào phòng phát sóng. Tôi đoán Trạng nguyên là gay, ta thích đại boss rồi!]
[Người trên, đúng là biết đoán.]
…
Bên ngoài ồn ào bắt thích khách, Bảng nhãn và Thám hoa ủ rũ bị trói.
Tôi nằm trên long sàng, thái y ân cần băng bó vết thương cho tôi, cung nữ cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán tôi.
Đợi mọi việc đều xử lý xong, Hoàng đế trẻ vẫy tay, thái y và cung nhân cung kính vội vàng lui xuống.
Na Lan Diệt đi đi lại lại trong tẩm điện, cuối cùng đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng dịu dàng, một cây lê nở rộ.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa lê trắng như ánh trăng rơi trên vai ta, càng nổi bật vẻ đẹp kiều diễm.
Anh ta quay đầu nghi hoặc: “Ngươi không phải người chơi?”
“Nếu ngươi là người chơi, sao lại cứu trẫm…”
Như hiểu ra điều gì, Hoàng đế trẻ mỉm tôi, hơi có ý xin lỗi: “Là trẫm oan uổng ái khanh rồi.”
Nhưng rất nhanh, ta lại đổi sang vẻ mặt lạnh lùng: “Lý khanh cứu trẫm có công, năng vô lễ với trẫm có tội. Công tội đối trừ.”
“Hôn sự của ngươi với Lạc Dương, trẫm có thể thu hồi. Nhưng nếu ngươi dám nhắc lại lời vừa rồi…”
Na Lan Diệt lặng lẽ liếc tôi, không giận mà uy.
Tôi cắn môi không , vẻ tan nát cõi lòng.
Hoàng đế trẻ hơi nhíu mày, bất đắc dĩ xoa trán.
Lập tức ta vỗ tay, chớp mắt bên ngoài phòng ùa vào vô số bóng đen dày đặc, che trời khuất nắng, như đêm tối chợt đến.
Đó là cái quỷ gì ?
Tôi ngây người: Game hẹn hò còn có yếu tố kinh dị?
“Trẫm lệnh cho các ngươi, không tổn thương hắn.” Na Lan Diệt trầm giọng chỉ vào tôi, rất có khí phách thiên tử.
Độ hảo cảm trên đầu ta biến thành “5”.
Bạn thấy sao?