Vượt Núi Cao – Chương 5

Chương 5

Mẹ tôi tức giận trừng mắt ông ta, nhỏ giọng mắng:

“Anh ? Đừng có tay chân!”

Câu tiếp theo còn nhỏ hơn:

“Có người ở đây đấy!”

Trần Viêm hì hì rút tay lại, ánh mắt vẫn không ngừng quét khắp người mẹ.

Mẹ tôi, tôi hiểu ý nên đi vào bếp.

Qua lỗ nhỏ trên cánh cửa gỗ, tôi thấy Trần Viêm bất ngờ đẩy mẹ ngã xuống đất.

Ông ta vội vàng xé rách quần áo của mẹ.

Nhưng ngay lập tức, mẹ nắm lấy cổ tay ông ta:

“Em là chị dâu của .”

Trần Viêm khẩy: “Thì sao chứ?”

“Người phụ nữ của trai tôi, tại sao tôi không thể chơi?”

Mẹ xoa xoa cổ tay ông ta: “Em đã từng học, hiểu lý lẽ, có những việc không thể như —”

Bà ngừng lại một chút, dịu dàng gọi: “A Viêm.”

Trần Viêm bị mẹ tôi dỗ dành, giọng dịu xuống:

“Vậy em , phải thế nào?”

Mẹ tác cắt cổ.

Trần Viêm sững sờ, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Mẹ khẽ , dẫn dắt tay ông ta đặt lên eo mình:

“Họ đều con cái em sinh ra thông minh.”

“Anh không muốn có một đứa con đàng hoàng sao?”

Hôm đó, Trần Viêm rời đi trong trạng thái thất thần.

Khi tôi bước ra khỏi bếp, mẹ đang chằm chằm vào vết đỏ trên tay, không biết đang nghĩ gì.

“Mẹ.”

Tôi khẽ gọi.

Mẹ giật mình, ôm chặt lấy tôi.

8

Trong nửa tháng tiếp theo, Trần Viêm không đến tìm mẹ nữa.

Nhiều lần, tôi thấy ông ta đứng từ xa, chằm chằm mẹ đang việc ngoài đồng.

Mẹ không để ý, vuốt lại lọn tóc rối bên tai.

Khi cúi xuống nhổ cỏ, lưng bà vô tạo ra một đường cong quyến rũ.

Vài ngày sau, ba tôi lên núi chặt củi, mãi không thấy về.

Dân làng kéo nhau lên núi tìm người, và gặp Trần Viêm vừa từ trên núi xuống.

“Các người tìm ai? Anh tôi à?” Ông ta ngạc nhiên mở to mắt, “Anh ấy chưa về sao?”

Mẹ cầm đèn pin, đi theo sau dân làng, vừa đi vừa lau nước mắt.

Trần Viêm hốt hoảng: “Chị dâu đừng lo, tôi sẽ cùng mọi người đi tìm ấy!”

Mẹ cương quyết đòi đi cùng ông ta lên núi.

Trần Viêm không thể từ chối, đành dẫn bà đi theo.

Trong rừng núi, sương đêm dày đặc.

Ngay cả đèn pin cũng chỉ soi sáng vài bước.

Mọi người tản ra tìm kiếm, Trần Viêm giả vờ dẫn mẹ tôi đến một nơi vắng vẻ:

“Chị dâu, bây giờ đã ổn rồi phải không?”

Mẹ , gạt tay ông ta ra: “Nóng vội quá!”

“Anh giải quyết sao rồi?”

Trần Viêm không chịu buông tha, tay mò mẫm tới: “Tôi đã đẩy ta xuống vực, cao như thế, không thể sống sót đâu.”

Mẹ mỉm , dựa sát vào người Trần Viêm, chiếc đèn pin rơi xuống đất.

Ngay sau đó, tiếng hét của mẹ vang lên:

“A!”

Trần Viêm giật mình:

“Gì ?”

Mẹ nhặt đèn pin lên, ôm chặt cánh tay, ngồi thụp xuống đất, giọng như sắp khóc:

“A Viêm, hình như có thứ gì đó ở phía trước.”

“Anh của … có khi nào chưa chết, vẫn còn mắc trên đó không?”

Nghe , Trần Viêm ngớ người ra, tiến lên phía trước vài bước.

Mẹ run rẩy : “A Viêm, đi thêm chút nữa, ngay chỗ cái cây phía trước…”

Trần Viêm cau mày, bước thêm vài bước.

Mẹ đột nhiên đứng dậy, từ phía sau đẩy mạnh ông ta.

Người đàn ông không kịp phát ra tiếng nào, rơi thẳng xuống vực sâu.

9

Sau khi chồng và em chồng lần lượt mất tích, mẹ tôi không ra khỏi nhà.

Bà nội lâm bệnh nặng, già yếu hơn nhiều.

May mắn là vào ngày thứ ba, dân làng tìm thấy ba tôi bất tỉnh bên bờ sông.

Ông may mắn giữ mạng sống, đầu bị va đập, trở thành một người ngờ nghệch.

Dù đã ngờ nghệch, sức lực vẫn còn, ông vẫn có thể việc trên mấy mẫu ruộng của gia đình.

Mẹ tôi cột một sợi xích sắt vào chân ông, dắt ông ra đồng việc.

Tôi thấy sợi xích đó có vẻ quen thuộc, kỹ một lúc mới nhận ra.

Đó là sợi xích từng buộc vào mắt cá chân của mẹ trước đây.

Bà nội lúc đầu thấy mẹ dắt ba như dắt một con vật, tay trái còn cầm một cây roi tre đánh ông, liền tức giận khóc rống lên trước cửa, chỉ vào mặt mẹ chửi bà là đồ phụ nữ độc ác:

“Con ơi, con trai khổ của mẹ…”

“Cả đời mẹ tích đức việc thiện, sao lại cưới phải một người phụ nữ độc ác như ?”

“Ông trời ơi, hãy mở mắt ra mà xem, gia đình này thật bất hạnh—”

Người dân trong làng nghe thấy tiếng , liền kéo đến xem.

Thế là mẹ tháo khóa trên sợi xích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...