Vượt Núi Cao – Chương 10

Chương 10

Hãy quên tất cả đi, sống thật tốt, đừng bao giờ quay lại.

Mẹ tôi, mười tám năm đầu đời tràn ngập hạnh phúc và niềm vui.

Mười tám năm thứ hai là địa ngục trần gian, bà không bao giờ đánh mất trái tim mình.

Năm nay mẹ ba mươi sáu tuổi, cuộc đời bà chỉ mới bắt đầu.

Người đàn ông già tôi một lúc lâu: “Cảnh sát đang ở dưới núi.”

Tôi như không nghe thấy, chỉ nhẹ:

“Phần còn lại cứ để tôi lo.”

Vụ án này cần một nhân chứng.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Tôi nghĩ đến những bị bán rẻ trong làng, nghĩ đến những người phụ nữ không chịu khuất phục mà bị tra tấn đến chết.

Tôi nghĩ đến những sự phạm và tổn thương mà họ phải chịu đựng.

Tôi nghĩ đến mẹ.

Khi bà tôi đặt tên mẹ là “Xán”, bà mong cuộc đời mẹ sẽ rộng mở và tươi sáng, chắc chắn bà không bao giờ nghĩ rằng số phận của con mình lại đầy sóng gió và khó khăn đến .

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt tôi, như thể muốn thiêu rụi hết mọi nhơ nhuốc của thế gian.

Tôi khẽ nhắm mắt một lúc.

Mẹ à, quá khứ không còn quan trọng nữa.

Hãy bước tiếp, đừng quay đầu lại. 

“Đó là tất cả những gì tôi tận mắt chứng kiến và đã .”

Trong phòng thẩm vấn, tôi ngẩng đầu, thẳng vào viên cảnh sát đối diện.

17

Vụ án thảm sát làng đã chấn , cầu điều tra kỹ lưỡng.

Hàng chục băng nhóm buôn người bị triệt tận gốc, những nỗi đau khổ âm thầm nay đã phơi bày ra ánh sáng.

Ngày tôi ra tù, trời hiếm khi trong xanh đến .

Nắng gắt chiếu rọi, nữ cảnh sát vỗ vai tôi: “Cô , quên đi quá khứ, sống tốt nhé.”

Tôi mỉm đáp: “Cảm ơn chị, em biết rồi.”

Những lý lẽ của cuộc sống, từ lâu đã có người dạy tôi:

“Đừng để bị thuần hóa, hãy dũng cảm.”

Sau đó, tôi một mình đi qua nhiều nơi, cuối cùng chọn miền Nam, vào công nhân trong nhà máy, kiếm một công việc đủ nuôi sống bản thân.

Cô đơn, không vướng bận, cũng coi như là tự do, phóng khoáng.

Một ngày, nhà máy cho nghỉ nửa ngày đột xuất.

Tôi ghé vào tiệm tạp hóa gần trường trung học bên cạnh, mua hai gói kẹo nhảy giá năm hào.

Vị dâu tây, vị cam.

Tôi đổ hết vào miệng, khi quay lại, thấy dòng người tan học.

Trong khoảnh khắc ấy, những hạt kẹo nhảy múa dữ dội trong miệng, vị ngọt ngào mà kỳ lạ.

Tôi nghi ngờ rằng mình đã bị ảo giác.

Nếu không, tại sao tôi lại thấy mẹ?

Khuôn mặt hiền từ mà tôi đã vẽ ra trong vô số giấc mơ nửa đêm, giờ đây đang ở ngay trước mắt.

Mẹ đang nắm tay một bé mặc đồng phục học sinh, cúi đầu chuyện với bé.

Ánh nắng chiều chiếu rọi lên họ.

Rực rỡ, tráng lệ, bình dị.

Nhưng lại tôi không thể mở mắt.

Thật tốt biết bao.

Mẹ đã có một cuộc sống mới.

Mẹ có một đứa con mới, sạch sẽ và trong sáng.

Đó mới thực sự là kết tinh của , mẹ chắc chắn rất bé ấy.

Thật tốt biết bao.

Nhưng đôi chân tôi như bị cắm rễ xuống đất, không thể bước thêm một bước nào nữa.

Tôi bối rối đứng đó.

Kéo thấp vành mũ, cúi đầu, trông như một kẻ lạc lõng, khác biệt.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, mái tóc dài của mẹ quét qua má tôi.

Hương hoa dịu dàng lướt qua đầu mũi, mùi hương như ký ức của một giấc mơ cũ.

Tôi không kìm , rơi một giọt nước mắt.

Từ phía sau, vang lên một giọng ngập ngừng—

“Thanh Thanh?”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...