Một buổi chiều, khi ta cùng Triệu thẩm đang sắp xếp lại nguyên liệu trong bếp, tiếng kèn lệnh đột ngột vang lên từ cổng doanh trại. Tiếng bước chân rầm rập của binh lính hối hả vang lên khắp nơi.
Chưa kịp hỏi, Triệu thẩm đã nhanh chóng buông tay, bà đi một lát thì quay lại, vừa hối thúc ta thu dọn đơn giản vừa :
“Tướng quân trở về,” bà , giọng trầm, “Nghe ngài bị thương.”
Lòng ta bất giác thắt lại.
---
Đội quân của Tướng quân trở về trong ánh chiều tà. Ánh sáng đỏ rực chiếu lên giáp sắt của họ, tạo nên khung cảnh vừa uy nghi vừa có chút lạnh lẽo.
Ta đứng lặng ở góc sân, thấy Tướng quân cưỡi ngựa dẫn đầu. Vai trái của hắn có vết máu thấm qua lớp áo giáp, khuôn mặt hắn vẫn bình thản, ánh mắt sắc lạnh dường như tối lại.
Đám lính đi theo có vẻ mệt mỏi không ai dám rời vị trí. Khi Tướng quân xuống ngựa, bước chân hắn hơi khựng lại, rất nhanh, hắn đã đứng thẳng, ra lệnh giải tán.
Tướng quân muốn về phủ dưỡng thương vài ngày, ngoài ta và Triệu thẩm, có thêm một quân y đi theo.
Hành trình từ doanh trại đến phủ Tướng quân không xa, chỉ mất khoảng nửa canh giờ cưỡi ngựa.
Chúng ta ngồi trên xe ngựa chở đồ đạc, còn Tướng quân ngồi xe cùng quân y. Dọc đường, ta cố tưởng tượng về phủ Tướng quân – một nơi hẳn phải trang nghiêm, rộng lớn, xứng đáng với vị thế của một đại tướng quân.
Thế khi đặt chân đến nơi, tất cả những hình dung trong đầu ta tan biến.
Phủ Tướng quân, chính xác hơn, chỉ là một căn nhà lớn đã cũ kỹ. Tường bao quanh loang lổ, mái ngói nhiều chỗ đã bị rêu xanh phủ kín.
Bên trong sân, bụi bặm bám đầy, cỏ dại mọc xen giữa những viên gạch lát đường.
“Đây là…” Ta không kìm , khẽ thốt lên.
Ta ngơ ngác Tướng quân đi phía trước, trong lòng chỉ nghĩ: Thà hắn cứ ở doanh trại mà nghỉ ngơi, có phải tốt hơn không?
Ngay khi vào nhà, Triệu thẩm lập tức xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp. Ta cũng nhanh chóng giúp đỡ, dù không biết bắt đầu từ đâu vì bụi quá nhiều.
Trong lúc đó, quân y trẻ nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ để xử lý vết thương cho Tướng quân. Khi lớp áo giáp và y phục bên trong tháo ra, ta thấy rõ vết rách dài trên vai trái, máu đã đông lại phần thịt xung quanh vẫn đỏ thẫm, như đang viêm.
Quân y nhíu mày. “Tướng quân, vết thương này ….”
“Cứ dùng dao cắt phần thịt viêm đi. Không cần mê.” Tướng quân bình thản cứ như người bị thương không phải hắn.
Ta nghe , không khỏi sững người. Ban đầu, ta cứ nghĩ hắn chỉ bị thương ngoài da, hóa ra trạng nghiêm trọng hơn nhiều.
Hóa ra một hắn chịu về phủ nghỉ dưỡng là vì không muốn quân lính biết vết thương nặng.
Trong khi quân y xử lý vết thương, ta nhanh chóng bước vào bếp nấu chút cháo.
Trong lúc chuẩn bị cháo nóng, ta không kìm mà nghĩ: Hóa ra, một người như hắn – oai phong lẫm liệt, khiến bao người kính nể – lại phải chịu cảnh độc thế này.
Đến lúc đi ngủ, hình ảnh đôi vai rộng lớn của hắn, giờ đây có thêm vết thương mới, vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí ta.
Bạn thấy sao?