Vuột Mất Ánh Sao – Chương 9

Nhưng bố mẹ không .

Sau khi biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, họ chỉ đau lòng cho tôi vì chịu nhiều uất ức ở Bắc Kinh, mắng chửi Tần Chiếu thậm tệ, mà không trách móc tôi lấy một lời.

Tình của bố mẹ, mới là chỗ dựa mãi mãi của tôi.

Tôi sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa.

Tôi lại đeo tạp dề, tất bật việc ở quán lẩu của gia đình.

Lòng bàn tay lại xuất hiện những vết chai mới, tôi thích cảm giác bình yên này.

Đêm giao thừa, chúng tôi đóng cửa sớm để về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Là Tần Chiếu.

Bố tôi mặt biến sắc, lao tới định đánh , song bị mẹ tôi kéo về nhà.

Dưới ánh đèn đường, tôi là người vỡ sự im lặng trước.

“Giấy ly hôn, ký xong chưa?” Tôi hỏi.

Khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Tần Chiếu hiếm khi lộ vẻ lo lắng: “Phồn Tinh, em vẫn giận sao? Em giận đến muộn phải không? Cuối năm công việc bận rộn...”

“Không cần giải thích, tôi không có hứng thú muốn biết.” Tôi đá viên sỏi dưới chân: “Ký xong giấy thì báo tôi, tôi chưa muốn ra tòa ly hôn đâu.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi.

“Thật sự không thể tha thứ cho sao?” Tần Chiếu không cam lòng, đuổi theo nắm lấy tay tôi.

“Phồn Tinh, trong thời gian em không ở Bắc Kinh, mới nhận ra rằng đã không còn Lục Thi Vãn từ lâu rồi.”

“Anh có chút chấp niệm với ấy, điều này đã khiến mù quáng. Nhưng sau khi em rời đi, thấy căn nhà trống trải, nỗi hoang mang đó còn khiến ngạt thở hơn cả khi Lục Thi Vãn rời bỏ .”

“Phồn Tinh, xin lỗi, đã tổn thương em. Anh xin em, hãy cho một cơ hội nữa, lần này nhất định...”

“Tần Chiếu, có thể không qua lại với mấy người cũ của không?” Tôi cắt ngang .

Tần Chiếu nhíu mày, có vẻ khó xử: “Nhưng chúng còn ăn chung...”

“Cái vòng bè đó của , tôi không thể chen vào, Tần Chiếu, xem, đó mới là vấn đề cốt lõi.”

Tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình có thể phân tích vấn đề với một cách bình tĩnh và lý trí đến .

“Bạn bè của cho rằng tôi không xứng với , họ đứng về phía Lục Thi Vãn để hoại mối quan hệ của chúng ta, mong muốn chúng ta ly hôn.”

“Anh không thể rời khỏi cái vòng tròn đó, thì mâu thuẫn giữa tôi và họ vẫn sẽ tồn tại mãi mãi.”

“Cuối cùng cũng vẫn sẽ phát sinh như lần trước, mà đứng ở giữa, không biết phải về phe nào.”

“Tần Chiếu, là tôi trèo cao đến với . Xuất thân của tôi là nhà nhỏ cửa hẹp, không xứng đáng bước vào thế giới của .”

“Có lẽ như đã , việc cưới tôi chỉ là một sự phù hợp đúng lúc, không có cảm, chỉ là nhu cầu.”

Tần Chiếu cuống cuồng lên tiếng: “Không phải, không phải như đâu, Phồn Tinh, thực sự thích em.”

“Lần đầu tiên thấy em ở quán, đã bị nụ của em thu hút.”

“Anh thích em đã lâu rồi, hơn cả Lục Thi Vãn, chỉ là nhận ra quá muộn.”

“Cho một cơ hội đi, để chứng minh cho em thấy.”

Tần Chiếu vội vàng mở vali.

“Em xem, trong này toàn là những thứ em thích: đồ ăn vặt, túi xách, đồ chơi nhỏ. Phồn Tinh, sở thích của em, đều ghi nhớ trong lòng.”

“Đúng rồi, chẳng phải em muốn đi du lịch Tam Á sao? Lần này đã sắp xếp một tháng nghỉ phép, sẽ đi Tam Á cùng em.”

“Ngày mai chúng ta khởi hành không? Vé máy bay đã đặt xong rồi.”

“Và còn nữa, em xem cái này đi.” Anh luống cuống lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh cho tôi xem.

“Em không phải luôn muốn có con sao? Sau khi chúng ta trở về từ Tam Á, chúng ta sẽ chuẩn bị cho việc sinh con, em xem, đây là phòng trẻ em đã thiết kế cho con...”

Trên tường là lớp giấy màu hồng nhạt, trang trí bởi những ngôi sao pha lê xinh xắn, khi bật đèn vào ban đêm, chắc chắn sẽ giống như bầu trời đầy sao.

Đây là điều ước tôi từng qua một cách vô , mong muốn có một con , rồi trang trí cho bé một căn phòng với đầy sao lấp lánh.

Anh nhớ, đều nhớ hết.

Nhưng tại sao lại đến muộn như ?

Thật trớ trêu, điều ước mà tôi từng khao khát không thành, lại thực hiện nhanh chóng sau khi tôi đề nghị ly hôn.

Chóp mũi tôi cay cay, tôi đẩy Tần Chiếu ra, chạy về nhà.

Tôi không thể nghe thêm nữa, tôi sợ sẽ lung lay quyết tâm rời đi của tôi.

13

Đúng như Tần Chiếu , lần này nghỉ phép một tháng.

Đang vào dịp Tết, chúng tôi bận rộn đi thăm người thân, cũng mặt dày lái xe theo sau.

Những người thân thích không biết chuyện của chúng tôi, cứ tưởng chúng tôi đến cách nhau một chút, nên đều niềm nở đón tiếp vào nhà.

Trong bữa ăn, có người thân hỏi chúng tôi bao giờ định có con.

Tôi chỉ trừ không gì, còn lại nhanh nhẩu trả lời: “Năm sau, năm sau ạ.”

Một hai lần thì thôi, song lần nào cũng , không chỉ tôi mà ngay cả bố mẹ tôi cũng không vui.

Cuối cùng, vào ngày mùng bảy, bố tôi gọi vào nhà, hỏi rõ ý định của .

Anh muốn sống tốt với tôi. Anh còn hứa với bố tôi, nhất định sẽ không để tôi chịu thiệt thòi nữa.

Bố tôi lạnh : “Hồi đám cưới, cậu cũng như , cậu đã chưa?”

Anh tự biết mình đuối lý, cứ cầu xin thêm một cơ hội.

Đêm đó, mẹ tôi ngủ cùng tôi, hỏi tôi có muốn hòa giải với không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...