Vuột Mất Ánh Sao – Chương 8

Anh dường như cũng không ngờ mình lại mất kiểm soát đến .

Trong đáy mắt dường như có chút hối hận và tự trách, đôi môi mấp máy như muốn gì đó, cuối cùng vẫn không thành lời.

Không quan trọng nữa, chẳng còn gì quan trọng nữa.

Cơn giận tích tụ trong lòng, bỗng nhiên tắt ngấm trong nháy mắt. Tôi biết, đó là âm thanh của trái tim tan nát.

“Nhà vệ sinh ở tầng 3. Trùng hợp thật, ngày hôm ấy tôi cũng ở đó.”

“Tần Chiếu, đoán xem tôi thấy gì khi đi cùng Lục Thi Vãn vào nhà vệ sinh nữ?”

“Tôi thấy ôm ta trong lòng, thấy cẩn thận đỡ ta vào nhà vệ sinh.”

“Tần Chiếu, chẳng lẽ đã quên rằng trên tay còn có một chiếc nhẫn cưới sao?”

“Ồ, nhẫn cưới, tôi quên mất. Ngay từ ngày Lục Thi Vãn quay về, đã tháo nhẫn cưới ra.”

“Sao, Lục Thi Vãn ly hôn rồi, cũng muốn ly hôn luôn sao?”

“Vậy tại sao không thẳng với tôi, tại sao phải dùng cách này để liên tục nhục tôi như !”

“Ban đầu rõ ràng là cầu xin cưới tôi, không phải tôi bám đuôi muốn gả cho .”

Tần Chiếu tiến tới kéo tôi: “Phồn Tinh, về nhà đi.”

“Về nhà nào cơ?” Tôi hất tay ra: “Ở Bắc Kinh tôi đâu có nhà.”

“Công việc của quan trọng hơn tôi, người cũ của quan trọng hơn tôi, những bè ngày ngày mong chúng ta ly hôn cũng quan trọng hơn tôi.”

“Tần Chiếu, nghĩ tôi là gì? Là cọng rơm cứu mạng trôi qua khi sắp c.h.ế.t đuối sao?”

“Lúc ở bên cạnh Lục Thi Vãn, để ta dựa vào lòng , lương tâm không có chút áy náy và bất an nào sao?”

“Anh là người đã có vợ rồi đấy, là ngoại đấy! Có phải lại muốn tôi theo dõi , tôi không có gia giáo?”

Tôi mà nước mắt chảy ròng: “Tôi không hề theo dõi .”

“Là ý trời để tôi thấy vòng bè của Hà Thúc, để tôi bắt gặp cặp nhân là hai người trong phòng vệ sinh.”

“Anh có biết không? Ngày hôm đó tôi cũng nhập viện. Toa tàu điện ngầm bị rời ra, tôi ở trên chuyến tàu đó, suýt chút nữa bị ngã xuống và cán chết.”

“Chờ đợi mãi không có cứu hộ, mọi người đều gọi điện cho người thân bè, tôi cũng gọi cho chồng mình.”

“Nhưng tôi gọi hết lần này đến lần khác, lại cúp máy hết cuộc này đến cuộc khác, cuối cùng còn tắt máy.”

“Đêm hôm đó tôi bước từng bước trên tuyết dày để đến ga tàu gần đó, mấy lần ngã sõng soài trên băng.”

“Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu tôi c.h.ế.t ở đây, có đau khổ, có hối hận vì không nghe điện thoại của tôi không.”

“Giờ nghĩ lại, hóa ra là tôi tự đa , có khi còn mong tôi c.h.ế.t trên tuyết cũng nên.”

Tần Chiếu có phần hoảng loạn: “Phồn Tinh, không phải , hôm đó...”

“Đủ rồi!” Tôi xoay người, tát mạnh vào mặt .

“Lời dối trá của tôi nghe đủ rồi, cái tát này trả lại cho .”

“Tần Chiếu, chúng ta không ai nợ ai, chấm dứt tại đây.”

11

Tôi bỏ chạy về nhà, thu dọn quần áo.

Vứt bản thỏa thuận ly hôn vốn đã cất kỹ vào phòng việc của , sau đó kéo vali chạy thẳng đến sân bay.

Điện thoại của Tần Chiếu gọi tới liên tục, cuối cùng tôi nhận máy.

“Phồn Tinh, xin lỗi, không nên lỡ tay đánh em. Anh sai rồi, em có thể đánh , mắng thế nào cũng , chỉ cần em quay về.”

“Anh đúng là thằng khốn, sao có thể cúp máy hết lần này đến lần khác.”

“Phồn Tinh, nếu biết em ở trên chuyến tàu đó, dù có phải liều mạng cũng sẽ đến đón em, sao nỡ để em một mình giữa trời tuyết .”

“Phồn Tinh, vết thương của em ổn chưa? Anh đi cùng em kiểm tra lại không?”

“Phồn Tinh, em gì đi, xin em, đừng im lặng với không?”

“Hoặc em em đang ở đâu, sẽ đến tìm em.”

Giọng vô cùng khẩn thiết, như thể thật sự lo lắng cho tôi.

Nhưng lòng tôi bình tĩnh lạ thường, dù có lo lắng hay không, tôi cũng chẳng cần nữa.

Tôi nhớ lại ánh mắt đầy đắc ý của Lục Thi Vãn khi cái tát của rơi xuống.

Tôi thua rồi, tôi không muốn tranh nữa.

Tôi không có tâm cơ tinh tế hay diễn xuất cao siêu như Lục Thi Vãn, cũng không có tài xoay chuyển phải trái như Lý Thư Đình.

Cái vòng bè đó của họ, tôi không muốn chen vào nữa.

“Tần Chiếu, là tôi sai rồi, là tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.”

“Tôi không thể cứu , người có thể thực sự kéo ra khỏi vũng bùn đó chỉ có người trong lòng của mà thôi.”

“Tôi chỉ là đồ tạm bợ, thậm chí còn không xứng người thay thế.”

Giọng đầy lo lắng: “Không phải đâu. Phồn Tinh, chưa bao giờ coi em là cọng rơm cứu mạng.”

“Anh em, em là vợ của .”

“Anh sẽ không gặp Lục Thi Vãn nữa, chúng ta bắt đầu lại không?”

Tôi mệt rồi, không muốn nghe thêm nữa.

Tôi đáp: “Tần Chiếu, ký xong giấy thì báo tôi.”

Dứt lời tôi liền cúp máy, tắt nguồn.

12

Tôi về nhà đột ngột bố mẹ vui mừng khôn xiết, họ ngừng cả đánh mạt chược, vội vã chạy về.

Người thì hỏi “Con muốn ăn gì?”, người lại hỏi “Bé con đi xa có vất vả không?”

Nước mắt kìm nén trên đường về bỗng chốc vỡ òa.

Ban đầu, tôi không định chuyện của tôi và Tần Chiếu cho bố mẹ biết.

Tôi sợ họ lo lắng, sợ họ giận, càng sợ họ tôi tự tự chịu.

Vì ngay từ đầu họ đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, là tôi đã dùng của họ để ép buộc họ, là tôi đã rời xa họ, gả đến Bắc Kinh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...