Vuột Mất Ánh Sao – Chương 7

“Tưởng mình bám Tần Chiếu thì ghê gớm lắm à? Đồ con nhỏ nhà quê bán lẩu, mặc quần áo đắt tiền đến mấy cũng không che nổi cái vẻ quê mùa nghèo nàn của mày đâu.”

“Đừng tưởng tao không biết, mày xúi giục Tần Chiếu xa lánh chúng tao, còn bảo ấy xóa WeChat của Thi Vãn nữa.”

“Mày là cái thá gì chứ, chúng tao đều là em lớn lên cùng với Tần Chiếu.”

“Nói về cảm, về vị thế, mày chẳng là cái đinh gì. Mày chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà Tần Chiếu tiện tay cưới về.”

“Tao cho mày biết, Tần Chiếu từng vì Thi Vãn mà không cần cả mạng sống.”

“Nếu tao với ấy là mày dám hống hách với Thi Vãn, ấy sẽ ly hôn với mày ngay lập tức!”

“Ồ, sao?” Tôi khẩy.

“Vậy sao Tần Chiếu vẫn chưa ly hôn với tôi? Hay là ấy vẫn chưa chán? Tiểu thư Lục có muốn thúc giục ấy một chút không?”

Lúc Lý Thư Đình buông lời phỉ báng, tôi không bỏ qua ánh mắt đắc ý của Lục Thi Vãn. Màn khiêu khích hôm nay có lẽ cũng là do ta sắp đặt.

Đôi mắt Lục Thi Vãn ngấn lệ: “Phồn Tinh, tôi và A Chiếu từng có một đoạn cảm, chúng tôi đã chia tay rồi.”

“Bây giờ ấy là chồng của , tôi chưa từng nghĩ sẽ xen vào hôn nhân của hai người.”

“A Chiếu quan tâm tôi nhiều hơn, giữa chúng tôi chỉ là thuần khiết, xin đừng phạm của chúng tôi.”

“Tình thuần khiết?” Tôi bật : “Là loại gì mà nhất định bắt Tần Chiếu phải tháo nhẫn cưới để đi dự tiệc?”

“Là loại gì mà khi bị đau bụng kinh lại gọi cho Tần Chiếu, khiến ấy phải ở bệnh viện cả đêm với ?”

“Lại là loại gì mà nhất định phải kêu Tần Chiếu đi cùng đến nhà vệ sinh? Tiểu thư Lục, của thuần khiết thật đấy.”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào.

Mắt Lục Thi Vãn đỏ hoe: “Phồn Tinh, sao phải phạm nhân cách của tôi?”

“Chẳng lẽ sau khi A Chiếu kết hôn, tôi không có quyền với ấy nữa sao?”

Tôi hỏi ngược lại ta: “Vậy có muốn hỏi xem những người ở đây có ai đồng ý cho chồng mình kết với không?”

“Hỏi xem họ có muốn chồng mình đưa đi nhà vệ sinh không? Tiểu thư Lục, không học lễ nghĩa liêm sỉ à?”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.

Là Lý Thư Đình, ta đẩy Lục Thi Vãn qua một bên rồi lao tới đánh tôi, vừa đánh vừa chửi: “Dám phạm Thi Vãn, hôm nay tao đánh c.h.ế.t mày, Tần Chiếu cũng sẽ ‘Đánh hay lắm’ cho mà xem.”

Tôi không nhịn nữa, bèn túm tóc Lý Thư Đình, đập đầu ta vào tường.

Phía sau vang lên tiếng hét giận dữ của Tần Chiếu.

“Lâm Phồn Tinh, em đang gì đấy!”

10

Lý Thư Đình nhanh chóng đóng vai người bị : “Tần Chiếu, vợ sao , Thi Vãn có ý tốt dẫn ấy tới đây, mà ấy lại giở cái mặt hầm hầm ra.”

“Cô ấy chửi em hoại quan hệ vợ chồng của hai người, em ghen tị vì ấy cưới , còn chửi Thi Vãn là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của hai người.”

Tôi căm ghét đến tột cùng, bèn kéo tóc Lý Thư Đình giật mạnh, khiến ta hét lên trong đau đớn.

Lục Thi Vãn cũng bật khóc: “Phồn Tinh, mau buông Thư Đình ra. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà.”

“Tôi không nên về nước, không nên xuất hiện trước mặt A Chiếu, tôi thật sự không có ý định hoại hôn nhân của hai người.”

“A Chiếu quan tâm tôi là vì nhận lời nhờ vả của bố mẹ tôi, tôi thề, giữa chúng tôi không có phát sinh bất kỳ chuyện gì có lỗi với .”

“Tôi đã bỏ lỡ A Chiếu rồi, ấy là của , ấy đã là của rồi. Xin hãy thả Thư Đình ra, tôi xin .”

Tần Chiếu không thể nhịn nữa, túm lấy tay tôi, kéo mạnh tôi ra.

Bị kéo mạnh, lưng tôi va vào bàn trà, chẳng mảy may quan tâm.

“Lâm Phồn Tinh, xin lỗi đi!” Tần Chiếu quát tôi.

Trong mắt Lý Thư Đình lóe lên một tia hả hê.

Tôi không cam lòng, không phục.

“Tại sao em phải xin lỗi? Sự như thế nào, Tần Chiếu có biết rõ không?”

“Họ cũng tin, em là họ bắt nạt em trước, sao lại không tin? Dựa vào đâu chứ!”

Tần Chiếu giận dữ: “Dựa vào họ là của !”

“Bạn?” Tôi mà trong nước mắt dâng trào: “Vậy nên trong lòng , bè, cũ đều quan trọng hơn vợ phải không?”

Anh gần như mất kiên nhẫn: “Em đừng vô lý nữa.”

“Đừng cãi nhau nữa, hôm nay là lỗi của tôi.” Lục Thi Vãn vừa khóc vừa .

“Phồn Tinh, đừng cãi nhau với A Chiếu nữa. Anh ấy rất , ấy thật sự chỉ chăm sóc tôi như một người .”

“Cô đừng giận ấy nữa, nếu không muốn thấy tôi, tôi có thể rời đi, ngày mai tôi sẽ trở về Đức...”

“Lục Thi Vãn, còn biết xấu hổ không!” Tôi đã chịu đủ, thật sự chịu đủ rồi.

“Tần Chiếu là chồng tôi, chúng tôi sống ra sao là chuyện của chúng tôi, không tới lượt xen vào.”

“Đừng diễn trò trong sáng nữa. Năm xưa bỏ Tần Chiếu để chạy sang Đức lấy chồng ngoại quốc.”

“Bây giờ chồng ly hôn với rồi, không ai cần, nên mới muốn quay đầu ăn cỏ cũ hả?”

“Cô chính là người thay lòng đổi dạ, chen vào hôn nhân của người khác, một kẻ thứ ba.”

“Chát!” Một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi, đau rát.

Cái tát này là do Tần Chiếu đánh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...