Vuột Mất Ánh Sao – Chương 5

Trợ lý Trần Tần Chiếu muốn uống cháo do tôi nấu, dù họ có nấu thế nào cũng không ra hương vị ấy, nên muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi lập tức từ chối.

Trợ lý Trần cầu xin tôi: “Chị Phồn Tinh, xin chị hãy thương cho Tổng Giám đốc Tần, hai ngày nay ấy gần như không ăn gì cả.”

“Có một số việc theo lý không đến lượt tôi , tôi đã theo Tổng Giám đốc Tần bao năm nay, tâm ý của ấy tôi vẫn ra , Tổng Giám đốc Tần thực sự có cảm với chị.”

“Còn những người khác, chị Phồn Tinh đừng bận tâm, chúng tôi đều rất quý chị.”

“Xin chị đó, chị Phồn Tinh.”

Không cưỡng lại sự nài nỉ của trợ lý Trần, tôi đành về nhà, lén nấu cháo. Sau khi đưa cháo cho trợ lý Trần, tôi định rời đi.

Ai ngờ đúng lúc này, Tần Chiếu mặc áo ngủ vội vã chạy ra: “Phồn Tinh!”

Tôi không muốn quan tâm đến , chân tôi như bị đổ chì.

Trợ lý Trần biết ý nên đi trước.

Tần Chiếu tiến lại gần tôi: “Lâm Phồn Tinh, quên sinh nhật em là lỗi của , xin lỗi, đừng giận nữa.”

“Còn về Thi Vãn, chỉ coi ấy như em thôi, bố mẹ ấy ở nước ngoài nhờ chăm sóc ấy một chút…”

Tôi cảm thấy đau đầu: “Em không muốn nghe về chuyện giữa ta, cũng không cần báo cáo cho em, khi nào ký xong thì báo em.”

Tôi quay người định đi, bị chặn lại.

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa, không? Lần này coi như sai rồi.”

Tôi cảm thấy thật buồn .

“Sao lại là coi như sai? Tần Chiếu, ngoại tư tưởng cũng là ngoại .”

“Anh không ngoại .” Tần Chiếu hơi khó chịu:  “Chúng ta đều nhường nhau một bước, có không?”

“Không , em không chịu nổi việc chồng mình vì chăm sóc cũ mà cứ lần này đến lần khác cúp máy, dối em.”

“Vậy em muốn thế nào?”

Anh tức giận lấy điện thoại ra, xóa WeChat của Lục Thi Vãn: “Như chưa?”

Một cơn giận không kiềm chế trào lên trong tôi, vừa định bùng nổ, ai ngờ đột nhiên ngã xuống, co người lại, ôm bụng quằn quại.

Tôi vội gọi cho trợ lý Trần đến giúp, sau một hồi loay hoay, cơn đau dạ dày của Tần Chiếu mới giảm đi chút ít.

Tôi muốn trở lại khách sạn, Tần Chiếu đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Anh nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Bệnh tật khiến con người trở nên yếu đuối, yếu ớt :

“Phồn Tinh, đừng đi không? Anh hứa sẽ giữ khoảng cách với Thi Vãn từ bây giờ, không?”

Tôi không đáp lại, mắt lại nóng lên.

“Phồn Tinh, không ngoại , từ đầu đến cuối vẫn nhớ, em là vợ của .”

“Chúng ta đừng ly hôn, không?”

Không cưỡng lại ánh mắt cầu khẩn dịu dàng của , tôi cuối cùng cũng mềm lòng, không về khách sạn nữa.

Nửa đêm tôi tỉnh giấc, nghe thấy tiếng ngắt quãng từ phòng khách.

“Các cậu đừng những lời như nữa…cũng đừng nhắc đến chuyện của tôi với Thi Vãn trước mặt Phồn Tinh…đừng như về ấy.”

“Cô ấy là vợ hợp pháp của tôi…nếu còn thế nữa, em này coi như chấm dứt.”

Trái tim tôi bất giác mềm đi, thậm chí còn có chút hân hoan không đáng kể.

Có lẽ, lần này thật sự quan tâm đến cảm giác của tôi rồi.

Trái tim bất an của tôi vào lúc này cũng dịu đi phần nào.

Nhưng tôi cũng không muốn vì tôi mà phải mất đi nhóm đã chơi thân với nhau từ nhỏ, dẫu cho tôi không thích họ.

Vì thế, khi hỏi tôi có muốn tham dự tiệc đầy tháng con của Hà Thúc không, tôi đã đồng ý ngay.

Tôi cũng muốn thể hiện mình thật tốt, để họ biết rằng, tôi là tôi, tôi cũng không thua kém gì Lục Thi Vãn.

9

Chớp mắt đã đến ngày tiệc đầy tháng con của Hà Thúc.

Ngoài việc tặng phong bì, tôi còn đặc biệt mua đồ chơi và vật dụng phù hợp cho em bé đầy tháng tại cửa hàng.

Trong lòng tôi, tôi cũng mong họ sẽ một câu tốt về tôi.

Hà Thúc lịch sự nhận quà của tôi, tiện tay đặt sang một bên rồi muốn kéo Tần Chiếu đi.

Tần Chiếu không yên tâm tôi, kết quả là bị trêu chọc.

“Anh Tần, sợ chị dâu Phồn Tinh chạy mất hả? Đừng lề mề nữa, ba thiếu một, mọi người đang chờ kìa.”

“A Chiếu, đi đi, em sẽ chăm sóc Phồn Tinh giúp .”

Từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng dịu dàng, đầu óc tôi nhất thời trở nên trống rỗng.

Là Lục Thi Vãn.

Cô ta tự nhiên khoác tay tôi, tươi : “Phồn Tinh đi nào, chúng ta là con thì qua bên kia uống trà đi.”

Tôi muốn từ chối, không thể nào .

Ở đây, nếu tôi cứ dính lấy Tần Chiếu, chắc chắn sẽ bị người ta chê là mất lịch sự và không xứng tầm.

Tôi bị Lục Thi Vãn kéo đến phòng trà, quả nhiên những người khác đều ở đó.

Vừa thấy tôi, nét mặt của họ hiện lên vài phần khinh bỉ, như không hề muốn tiếp đón.

Một : “Thi Vãn, chỉ có cậu là tốt bụng, còn dẫn ta đến đây.”

“Đúng , một kẻ trèo cao mà còn suốt ngày mâu thuẫn giữa chúng ta và Tần Chiếu, chẳng biết soi gương xem mình ra sao.”

Người là Lý Thư Đình, thân của Lục Thi Vãn.

“Thư Đình, đừng lung tung.”

Lục Thi Vãn bước đến bên tôi, mỉm đưa tay ra: “Chúng ta chính thức quen nhé, tôi là Lục Thi Vãn, tốt của A Chiếu.”

“A Chiếu không xấu gì về tôi trước mặt chứ? Anh ấy thật xấu tính, luôn thích trêu tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...