Tôi là người thích hoài niệm và chậm chạp, tôi không thể quên việc vì muốn gặp tôi, mà nhẫn nhịn cơn đau dạ dày ăn lẩu nhiều lần.
Không thể quên chúng tôi từng cùng nhau đi du lịch Tây Bắc, đã hét lên giữa bầu trời sao rằng, sẽ Lâm Phồn Tinh cả đời.
Tôi thật kém cỏi, trong lòng vẫn còn hy vọng về .
Hy vọng có thể cho tôi một lời giải thích, rằng đó chỉ là hiểu lầm, rằng tôi.
Tình thực sự có thể khiến con người ta trở nên thấp hèn.
Đến tận chiều tối, Tần Chiếu mới về nhà.
Tôi ngồi trên sofa xem TV, không để ý đến .
Đúng như dự đoán, cũng coi như tôi không tồn tại, bước vào phòng ngủ lấy đồ để đi tắm.
Bị lờ đi và bị lừa dối khiến tôi cảm thấy tức giận, không thể chịu đựng nữa.
“Tần Chiếu, không định cho em một lời giải thích sao?” Tôi đứng dậy, gọi lại.
Anh không tôi, chỉ mệt mỏi : “Anh rất mệt, không có sức để gổ với em.”
“Gây? Em gì với ?” Tôi tức đến bật , hỏi lại .
“Anh tháo nhẫn cưới của chúng ta, bí mật đi mừng Lục Thi Vãn về nước, em có không?”
“Anh nhiều lần ngắt máy em gọi, cuối cùng còn tắt máy, em có không?”
“Anh đưa Lục Thi Vãn đến bệnh viện, cả đêm không về nhà, em có không?”
Ánh mắt của Tần Chiếu lập tức trở nên sắc bén: “Em theo dõi sao?”
Tôi thật muốn vỗ tay tán thưởng cho hành đổ lỗi của .
“Phải, em theo dõi .”
“Em theo dõi đến hội quán, thấy cả nhóm các nâng ly mừng Lục Thi Vãn về nước, thấy tháo nhẫn cưới để ôm ta.”
“Em còn theo dõi đến bệnh viện, thấy chạy đôn chạy đáo đưa ta đi khám, còn không tránh hiềm nghi mà theo ta vào nhà vệ sinh.”
“Biết các y tá gì không? Bạn trai của giường 308 thật dịu dàng, chu đáo.”
“Là trai sao? Khi bị hiểu lầm, có thanh minh, rằng đã có vợ, rằng vợ là Lâm Phồn Tinh không?”
Tôi kích hét lên, đây là lần đầu tiên tôi mất bình tĩnh như trước mặt .
“Đủ rồi!” Tần Chiếu tức giận ngắt lời tôi.
“Lâm Phồn Tinh, nếu em có thắc mắc gì hoặc muốn cãi nhau, có thể trực tiếp tìm .”
“Tại sao em lại những việc lén lút như ? Đây là cách gia giáo mà em dạy sao?”
Gia giáo? Anh có tư cách gì để chỉ trích cách gia giáo của tôi?
Tôi giận đến run người: “Dù em không dạy dỗ, ít nhất em biết gìn giữ lòng chung thủy trong hôn nhân, ít nhất em không ngoại .”
“Anh không ngoại , em không cần vội gán tội cho . Hôm qua Thi Vãn không khỏe, đưa ấy đến bệnh viện thì có gì sai?”
“Còn về nhẫn cưới, Thi Vãn vừa ly hôn, không muốn kích ấy.”
“Thế những người khác có tháo nhẫn không? Tại sao chỉ có mỗi nhẫn cưới của là kích ta?” Tôi hỏi ngược lại.
Tần Chiếu mất kiên nhẫn: “Em cứ nhất định phải quá lên như sao?”
“Em quá sao?” Một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng tôi.
Cô ta không có người nào khác à? Sao lại chỉ gọi cho thôi?
“Đau bụng kinh thì không nên gọi cho nữ à? Cô ta gọi cho một người đàn ông đã có vợ là có ý gì?”
Ánh mắt của Tần Chiếu nghiêm nghị: “Đây là chuyện giữa bè chúng , không liên quan đến em, cũng không cần phải báo cáo cho em.”
Một từ “chúng ” đơn giản đã rõ ràng chia rẽ tôi với bọn họ.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra, vì sao bè của có thể coi thường cảm giác của tôi mà công khai nhắc đến Lục Thi Vãn.
Chính Tần Chiếu đã cho họ sự tin để hạ nhục tôi, bởi vì chưa bao giờ coi tôi là người nhà.
Tất cả nỗi phẫn uất trong tôi đột nhiên tan biến, tôi bất chợt cảm thấy mệt mỏi.
Tần Chiếu lại tưởng rằng, tôi như trước đây, khi tức giận, tôi sẽ nhún nhường và đổ lỗi lên mình.
“Tối nay sẽ ở khách sạn, em nên bình tĩnh suy nghĩ lại, nghĩ về những lời em đã . Hôm nay em thất vọng quá.”
“Không cần đâu.” Tôi lên tiếng ngăn lại: “Anh cứ ở lại đi , em sẽ đi.”
Anh tức giận: “Lâm Phồn Tinh, đừng quá đáng, hôm nay rất mệt, không muốn cãi nhau với em.”
Tôi cắt ngang : “Không cần cãi nữa, sau này chúng ta sẽ không cần cãi nhau nữa.”
“Tần Chiếu, còn nhớ ngày Lục Thi Vãn trở về là ngày gì không?”
Tần Chiếu nhíu mày, quả nhiên, đã quên.
Tôi tự giễu: “Hôm đó là sinh nhật em.”
“Khi bố mẹ em gọi điện đến, em đã dối họ rằng đang nấu mì trường thọ cho em.”
“Nhưng thực tế thì sao? Anh chỉ tận tâm ở bên cũ của mình.”
“Tần Chiếu, hối hận rồi đúng không? Hối hận vì đã không đợi thêm một chút nữa.”
“Không sao, em sẽ tác thành cho hai người. Tần Chiếu, chúng ta ly hôn đi.”
8
Tôi chuyển đến sống ở một khách sạn gần công ty.
Tần Chiếu chắc lại nghĩ tôi đang giận dỗi, nên đã không thèm đoái hoài đến tôi suốt ba ngày liền.
Đến ngày thứ tư, mới gọi điện bảo tôi loạn đủ rồi thì về nhà đi.
Nghe từ “ loạn,” tôi tức đến run lên, tức giận : “Đơn ly hôn em để trên bàn việc của , chưa ký xong thì đừng gọi cho em!”
Nghe xong, tức giận cúp máy.
Cho đến khi nhận cuộc gọi từ trợ lý Trần, tôi mới biết vì xuất huyết dạ dày mà nằm ở nhà hai ngày rồi.
Bạn thấy sao?