Tôi như một kẻ lạ mặt vô xâm phạm vào lãnh địa của người khác, hoàn toàn không hòa hợp với họ.
Nhưng Tần Chiếu, ngày đó rõ ràng rằng, đã quên Lục Thi Vãn, chỉ muốn cùng em sống hết quãng đời còn lại.
Anh còn , chính em là người đã từng bước kéo ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng, đưa trở lại ánh sáng.
Em đã tin , cũng muốn bảo vệ , nên không màng tất cả mà lấy .
Thế chỉ mới hơn một năm, mà đã biến em thành một kẻ hề độc.
5
Lúc tan , tuyết đã rơi dày đặc.
Tần Chiếu vốn không muốn tôi đi , nhà có công ty, bản thân chính là cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Nhưng rất chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu khởi nghiệp, hiện tại đã có một chút danh tiếng trong giới công nghệ ở Bắc Kinh.
Mức lương ba nghìn tệ một tháng của tôi còn không đủ để đánh một ván mạt chược.
Nhưng tôi kiên quyết muốn ra ngoài việc, một mình trong căn nhà rộng lớn chờ về nhà, cảm giác ấy quá khó chịu.
Tôi vẫn ngồi tàu điện ngầm về nhà như mọi khi, không ngờ khi đi qua một trạm nào đó, các toa tàu bỗng nhiên bị tách ra.
Tôi cờ đứng ở vị trí nối giữa các toa, lúc ngã xuống, có một lớn đã giữ tôi lại, cánh tay tôi bị trật khớp, trán đập để lại một cục sưng to.
Trong thời gian chờ cứu hộ, hầu như ai cũng lấy điện thoại gọi cho người thân hoặc bè, báo bình an, cầu cứu giúp đỡ.
Tôi cũng gọi cho Tần Chiếu, lại bị cúp máy.
Tôi gọi lại, tiếp tục bị cúp.
Tôi gọi thêm lần nữa, tắt máy.
Lúc này, trái tim tôi như bị ai đó móc ra, ném vào tuyết trời lạnh buốt, lạnh đến mức tê tái.
Có một khoảnh khắc tôi thậm chí đã nghĩ, nếu tôi c.h.ế.t cóng trong tuyết, biết liệu có phát điên mà hối hận tự trách?
Rồi tôi lại tự giễu mình.
Không đâu, phát điên hối hận là kết quả của một sâu đậm.
Còn đối với tôi, không có.
Tuyết rơi dày đặc tắc đường, xe cứu hộ không thể tiến vào .
Tôi cùng mọi người bước theo đường ray, bước từng bước khó khăn đến ga gần nhất.
Khi tôi vất vả lắm mới đón xe đến bệnh viện, chân tôi gần như đã đông cứng.
Sau khi khớp tay bị trật nắn lại, bác sĩ đã khám toàn diện cho tôi, mới phát hiện ra có nhiều chỗ bị tổn thương mô mềm.
Nghe theo lời khuyên của bác sĩ, tôi ở lại truyền nước tại bệnh viện.
Thời gian truyền nước kéo dài rất lâu, trong lúc đó tôi ngại phiền y tá, nên tự mình cầm chai truyền nước đi vệ sinh.
Vừa mới đi vệ sinh xong, chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng của một người đàn ông.
“Xin hỏi bên trong có ai không?”
Tim tôi bỗng dưng đập mạnh, đây chẳng phải là giọng của Tần Chiếu sao?
Đầu óc tôi trống rỗng, không dám lên tiếng, càng không dám ra ngoài đối mặt với họ.
Tôi giống như một tên trộm, nơm nớp lo sợ trốn trong phòng, lén ra ngoài qua khe cửa.
Sau đó, tim tôi c.h.ế.t lặng.
Quả nhiên là Tần Chiếu.
Anh dùng một tay dìu một người phụ nữ xinh đẹp, để ta tựa vào lòng mình, tay còn lại nâng chai truyền nước, miệng khẽ lời dịu dàng: “Cẩn thận, đừng trúng kim truyền.”
Người phụ nữ đó, chính là Lục Thi Vãn.
Trái tim tôi như bị ai đó khoét một lỗ to, để mặc cơn gió lạnh giá mang theo sương tuyết thổi xuyên qua toàn thân tôi lạnh lẽo.
6
Sau khi họ rời đi một lúc lâu, tôi mới thất thần bước ra.
Tâm trí mơ màng đã khiến tôi vô lệch kim truyền, m.á.u lập tức trào ngược vào ống truyền.
Một y tá thấy , vừa giúp tôi xử lý vừa nếu tôi có nhu cầu có thể gọi họ giúp.
“Giường 308 thật là hạnh phúc, chỉ đau bụng kinh thôi mà trai vẫn ở bên chăm sóc trong suốt quá trình truyền nước.” Một y tá khác tán gẫu.
“Mấy thấy trai của giường 308 chưa? Đẹp trai, nhà giàu thật đấy, lại còn siêu dịu dàng. Nếu tôi có trai như , có c.h.ế.t cũng hạnh phúc.”
“Tỉnh lại đi, khí chất của giường 308 kìa, là biết người nhà giàu. Họ sinh ra là một đôi, liên quan gì đến đâu.”
“Kết hôn thì vẫn nên môn đăng hộ đối, nếu không sẽ gặp đủ mọi phiền toái. Vẫn là bác sĩ Phó của chúng ta tốt hơn…”
Chủ đề của các y tá chuyển sang về các bác sĩ.
Lòng tôi nghẹn ngào.
Tôi mở miệng định với họ rằng, không phải trai của Lục Thi Vãn, là chồng của tôi.
Nhưng tôi không thể thốt ra lời.
Tôi sợ bị người khác nghi ngờ, chế giễu, thương , và cả ánh mắt như một tên hề.
Tôi thật yếu đuối, thật đáng xấu hổ.
Tôi cầm chai truyền nước, chậm rãi quay về phòng, khi đi ngang qua giường 308 tôi không kìm mà liếc vào.
Đúng lúc Tần Chiếu đang giúp Lục Thi Vãn đắp chăn.
Dường như cảm nhận có người ở phía sau, quay lại .
Tôi nhanh chóng lùi sang một bên, chạy về phòng bệnh, trùm chăn lên đầu, nước mắt lập tức tuôn trào.
7
Sau khi truyền nước xong, tôi rời khỏi bệnh viện.
Tôi sợ gặp lại họ, sợ mình sẽ không kìm nén mà khóc lóc ầm ĩ ở bệnh viện, thật mất mặt.
Tôi xin nghỉ rồi nằm ở nhà cả ngày, từng chút một nhớ lại những ngày tháng tôi và Tần Chiếu ở bên nhau.
Không phải ai cũng có thể như nữ chính trong phim truyền hình, dứt khoát và dũng cảm, có thể nhanh chóng cắt đứt một mối .
Bạn thấy sao?