Vuột Mất Ánh Sao – Chương 2

Những tòa nhà cao chọc trời bị tuyết phủ trắng xóa, chỉ lộ ra vài đỉnh nhọn, lơ lửng không thực tế.

Hệt như cuộc hôn nhân của tôi và Tần Chiếu, lâu đài trên mây, không nền tảng, lung lay sắp đổ.

Cửa tàu mở ra, gió lạnh thổi vào.

Tôi đột nhiên tự hỏi: cuộc hôn nhân mà tôi đã bỏ cả gia đình, bè để theo đuổi này, liệu có sai không?

3

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Tần Chiếu hoàn toàn là bất ngờ.

Tôi là người Thành Đô, còn là người Bắc Kinh, chúng tôi cách nhau hơn ngàn cây số. Hôm ấy, một mình đến quán nhà tôi ăn lẩu, ăn mà mắt đỏ hoe.

Tôi không biết đã trải qua chuyện gì, chỉ cảm thấy thứ có thể khiến một người đàn ông cao lớn như mà rơi lệ, hẳn là chuyện rất nghiêm trọng.

, tôi mang ra cho một quả trứng chiên hình mặt trời.

Anh gọi tôi lại bảo, món này không phải do gọi.

Tôi : “Mời ăn đấy, phải vui lên nhé.”

Sau đó, ngày nào cũng đến quán nhà tôi ăn lẩu, lần nào cũng muốn chuyện với tôi. Lâu dần, chúng tôi trở nên thân quen.

Ban đầu, bố mẹ tôi còn lo lắng không biết có phải là kẻ buôn người không mà cứ ngày ngày đến để lấy lòng tôi, tôi hạ thấp sự đề phòng.

Tôi : “Làm gì có kẻ buôn người nào mà đẹp trai như thế chứ!”

Có lẽ, sự lo lắng của bố mẹ tôi đã bị biết tỏng.

Ngày hôm sau, mang cả chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, báo cáo tín dụng cá nhân, giấy chứng nhận công ty, và bảng sao kê ngân hàng ra cho tôi xem hết.

Cái vẻ ngốc nghếch đó tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, nhen lên chút niềm vui nho nhỏ.

Đó là lúc cảm thầm mến của tôi dành cho bắt đầu nảy nở.

Về sau, vì ăn lẩu liên tục mười mấy ngày mà bị viêm dạ dày phải nhập viện.

Biết chuyện này, tôi bèn đến bệnh viện, dở khóc dở hỏi : “Anh là người miền Bắc, sao ngày nào cũng ăn lẩu thế?”

Anh chợt đỏ bừng cả tai, thẹn thùng : “Vì thích, gia đình ấy bán lẩu.”

“Nếu không đến ăn lẩu, sao có cơ hội gặp ấy mỗi ngày chứ.”

Tôi bỗng đơ người, tim đập loạn xạ.

Anh nhân cơ hội nắm lấy tay tôi, hỏi: “Phồn Tinh, nhé?”

Bất chấp lo lắng và sự không nỡ của bố mẹ, sau một năm xa với Tần Chiếu, tôi đã rời quê hương để đến Bắc Kinh vợ .

Rời xa nơi tôi lớn lên, sau lưng không có bố mẹ và bè, người tôi có thể dựa vào chỉ có Tần Chiếu, chồng tôi.

4

Đi mỗi ngày theo đúng quy trình, hôm nay điện thoại của tôi không hề reo chuông, Tần Chiếu cũng không nhắn gì cho tôi, có lẽ vẫn đang chờ tôi xuống nước trước.

Mỗi lần cãi nhau đều như , chỉ cần tôi không tìm , sẽ không bao giờ chủ liên lạc với tôi.

Anh không muốn nuông chiều tôi những thói xấu ấy, rằng chiều chuộng như tôi, sẽ tôi trở nên vô lý, biến thành một người phụ nữ quê mùa lỗ mãng.

Tôi sợ giận, sợ không để ý đến tôi, sợ mất đi người thân duy nhất trong thành phố rộng lớn này, nên mỗi lần đều là tôi chủ hạ mình lành.

Tôi cũng từng với , có hiểu lầm hay không vui thì giải quyết ngay trong ngày, có thể cãi nhau một trận cũng , đừng chiến tranh lạnh không.

Mỗi lần đều đáp “Ừ”, lần sau lại vẫn y như cũ.

Lần này chiến tranh lạnh là vì hội bè của , ở sau lưng không hề kiêng dè gì mà ngay trước mặt tôi, họ nhắc đến chuyện của và Lục Thi Vãn.

Nói khi xưa thích Lục Thi Vãn đến nhường nào, vì Lục Thi Vãn mà đã bao nhiêu việc ngốc nghếch, cuối cùng thêm câu:

“Phồn Tinh, đừng để bụng nhé, Thi Vãn là từ nhỏ của chúng tôi, ai cũng thích ấy, nhắc đến ấy chúng tôi đều vui.”

“Tần Chiếu và Thi Vãn khi xưa là đôi trai tài sắc chúng tôi công nhận, sẵn dịp chị nghe xem, học hỏi cách Thi Vãn đối xử với Tần Chiếu một chút.”

“Dù sao với điều kiện của chị, lấy Tần Chiếu cũng là nhờ ơn phúc phận do tổ tiên để lại đấy.”

Ánh mắt họ tôi lúc nào cũng mang theo sự bố thí và thương , cứ như tôi là kẻ chen chân vào của hai người ấy .

Nhưng rõ ràng, tôi là người Tần Chiếu cưới hỏi đàng hoàng, là đứng trong lễ đường thề hẹn “Tôi đồng ý” mà.

Hôm đó về nhà, tôi đã kể lại mọi chuyện cho Tần Chiếu nghe, rằng sau này tôi không muốn tham gia những buổi họp mặt như thế nữa.

Ai ngờ Tần Chiếu lại không vui, tôi suy nghĩ nhiều, còn đó là từ nhỏ của , rất rõ nhân phẩm của họ.

Nghe thế tôi thấy tủi thân, hỏi ngược lại : “Vậy còn em thì sao? Em là người vợ cưới về, không rõ nhân phẩm của em sao?”

Lông mày nhíu lại, tôi biết đã giận.

“Lâm Phồn Tinh, em đừng có vô lý.”

“Thi Vãn luôn là tâm điểm của nhóm chúng , mọi người thích ấy, bàn về ấy, cũng là điều dễ hiểu.”

“Còn những gì em , là em nhạy cảm đa nghi thôi.”

“Nếu không thích thì lần sau đừng đi nữa.”

Những lời trách cứ đầy lý lẽ và ánh mắt khó chịu của tôi không còn sức mà đáp lại.

Vì chỉ cần dính đến bè và Lục Thi Vãn, tôi gì cũng sai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...