Vuột Mất Ánh Sao – Chương 11

Nhìn lại, đó chỉ là những lời đồn đẹp đẽ không có thật.

Tôi cúi xuống tìm kiếm, tiếc là không thấy dải dây của chúng tôi.

Có lẽ, đó là số mệnh.

“Tần Chiếu, tôi từng thật lòng, vì mà tôi từ bỏ quê hương và người thân.”

“Tôi không muốn dùng từ ‘hối hận’ để phủ nhận quá khứ của chúng ta, thật sự tôi không muốn sống một cuộc sống như nữa.”

“Tôi muốn ở lại Thành Đô, muốn trông coi quán lẩu của gia đình mình, muốn ở bên bố mẹ, bởi họ cần tôi hơn .”

“Thế nên, nếu thật sự còn quan tâm đến tôi, hãy chúc phúc cho tôi.”

Tôi mỉm , sự lưu luyến trong lòng dần tan biến.

Đêm cứ trôi qua chậm rãi, cuối cùng rồi cũng sẽ bước sang ngày mai.

Cách đó không xa, trên màn hình điện tử lớn bất ngờ xuất hiện những lời tỏ , chắc là sự lãng mạn của một đôi trẻ nào đó.

Tôi chân thành chúc phúc cho họ.

Tần Chiếu gương mặt tươi của tôi, rồi bỗng nhiên bật khóc.

“Được, Phồn Tinh, chúc phúc cho em.”

16

Tần Chiếu đã rời đi, Lục Thi Vãn cũng không còn xuất hiện nữa.

Cuộc sống của tôi đã bình yên trở lại, mỗi ngày chỉ quanh quẩn giữa nhà và quán lẩu.

Một tháng sau, tôi nhận một bản thỏa thuận ly hôn từ văn phòng luật sư, trong đó có phần chia tài sản rõ ràng.

Tần Chiếu rất hào phóng, cho tôi một nửa tài sản, tôi có tay có chân, lấy những thứ đó gì.

Tôi đã tỏ rõ ý kiến của mình cho luật sư liên quan.

Trong bản hợp đồng ly hôn tiếp theo mà tôi nhận , chỉ còn lại những quyền lợi hợp pháp của tôi trong suốt thời gian hôn nhân.

Tôi rất hài lòng, gửi cho Tần Chiếu một tin nhắn cảm ơn.

Sau đó, tôi xóa khỏi danh bạ của mình.

Mùa xuân đã đến, gió đêm cũng không còn lạnh lẽo.

Đêm đó, tôi tự thưởng cho mình một đêm nghỉ ngơi, cứ thế lang thang bên bờ sông.

Bỗng nhiên, xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ.

Tôi theo ánh mắt của mọi người về phía trước, chỉ thấy trên hai màn hình lớn hiện lên dòng chữ:

“Phồn Tinh, chúc em một đời hạnh phúc.”

Ngoại truyện 1:

Mười ngày sau khi ly hôn với Phồn Tinh, bệnh viêm dạ dày của tôi lại tái phát.

Đau đớn khiến ý chí của tôi gục ngã, trong cơn mê man, tôi khẽ gọi: “Phồn Tinh”.

Tôi chờ đợi một nhỏ nhắn lo lắng chạy đến, rót cho tôi cốc nước ấm, ân cần hỏi han tôi có cần đi bệnh viện không.

Nhưng đợi mãi, chỉ có gió đêm thổi qua màn cửa.

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã đánh mất ấy, ấy sẽ không quay lại nữa.

Nỗi nhớ ập đến, dâng trào trong đêm tối.

Tôi điên cuồng hối hận.

Hối hận vì đã cúp máy khi ấy gọi, hối hận vì để ấy đón sinh nhật một mình, hối hận vì bỏ rơi ấy trong đêm tuyết rơi, hối hận vì để ấy một mình đến bệnh viện.

Lúc đó, ấy hẳn đã vô cùng đơn và buồn bã.

Nhưng ấy vẫn tha thứ cho tôi, âm thầm chịu đựng mọi chuyện, muốn cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa.

Là tôi đã hủy tất cả, là tôi phụ lòng ấy, là tôi không xứng với ấy.

Tôi nhớ ấy đến điên cuồng, nỗi nhớ khiến tôi bất chấp tự tôn, gọi điện cho ấy trong đêm khuya, muốn cầu xin ấy cho tôi thêm một cơ hội.

Chỉ cần ấy đồng ý, bảo tôi chết, tôi cũng cam lòng.

Nhưng ấy đã chặn tôi.

Giọng máy móc vô cảm khiến tôi tỉnh ngộ.

Tôi đã thay đổi, không thể quay lại nữa.

Cô ấy, đã không còn tôi.

Ngoại truyện 2:

Công ty mở rộng kinh doanh, dự định thành lập chi nhánh ở Thành Đô.

Tôi tự nhủ rằng mình đi Thành Đô để khảo sát, chứ không phải để gặp Phồn Tinh.

Nhưng ý thức của tôi lại dẫn tôi đến quán lẩu.

Mà quán lẩu đã đóng cửa.

Tôi hỏi ông chủ quán mì gà gần đó, hỏi tại sao hôm nay chủ quán Lâm lại đóng cửa.

Ông chủ : “Con ông ấy hôm nay kết hôn, ngày vui thế này thì sao mở cửa chứ.”

Tôi sững sờ.

Con kết hôn? Phồn Tinh hôm nay kết hôn sao?

Đầu óc tôi trống rỗng, cứ như con rối gỗ bị điều khiển, tôi lái xe thẳng đến khách sạn mà ông chủ quán bên cạnh đã .

Trước cửa khách sạn dựng tấm biển lớn.

Trên tấm biển là mặc váy cưới trắng tinh, nở nụ ngọt ngào tựa vào vai một người đàn ông.

Người đàn ông đó mặc đồng phục cảnh sát màu xanh thẫm, mỉm dịu dàng người phụ nữ của mình, trên vai có những huy chương lấp lánh.

Người con mà tôi thương đã khoác lên mình chiếc váy cưới gả cho người khác.

Người cảnh sát ấy, chính là người đã đến khi Lục Thi Vãn rối ở quán ngày đó.

Thì ra số phận đã đẩy Phồn Tinh ra xa tôi ngay từ khoảnh khắc đó.

Máu trong người tôi như đông lại.

Giữa đám đông nhộn nhịp, tôi như kẻ khát khô bị bỏ rơi nơi sa mạc, độc và tuyệt vọng.

Tôi lẫn vào hàng khách mời, bước vào lễ đường.

Tiếng chuông vang lên, dâu cầm hoa, bước trên thảm đỏ.

Người dẫn chương trình hỏi ấy có đồng ý lấy rể không.

Cô ấy bẽn lẽn, vui mừng : “Tôi đồng ý.”

Khách mời ở hàng ghế vỗ tay rầm rập, cả một khung cảnh tràn ngập niềm vui.

Tôi lặng lẽ rời đi, bước ra khỏi lễ đường, nước mắt bất chợt tuôn rơi.

Tôi đã không thể nào tìm lại ngôi sao của mình nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...