Vuột Mất Ánh Sao – Chương 10

Tôi , tôi không muốn sống độc một mình ở Bắc Kinh nữa.

Không muốn sống cuộc sống mà hạnh phúc phụ thuộc vào một người khác, cũng không muốn sống một cuộc sống mà bản thân phải chịu tổn thương để hài lòng người khác nữa.

Dù bây giờ tôi vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ người đó, tôi muốn thương bản thân mình nhiều hơn.

Mẹ tôi thở dài, ôm tôi vào lòng, im lặng hồi lâu rồi : “Bố mẹ tôn trọng quyết định của con.”

Tôi ôm chặt mẹ, nghẹn ngào cảm ơn bà.

Tôi biết, thực ra bố mẹ vẫn hy vọng tôi cho Tần Chiếu thêm một cơ hội.

Nhưng họ không ra, lần này họ vẫn để tôi tự mình quyết định.

Từ đêm đó, bố tôi không cho phép Tần Chiếu vào nhà nữa.

Sau mùng bảy, quán lẩu lại tiếp tục kinh doanh, tôi bận bịu đến mức chân không chạm đất.

Tần Chiếu vài lần muốn đến giúp, đều bị mẹ tôi khéo léo từ chối.

Anh chỉ có thể ngồi ở khu chờ trước cửa, ngóng tôi, ra hiệu để tôi một chút.

Nhưng tôi không quay lại dù chỉ một lần.

Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, có một người lao vào quán, không không rằng đổ một lon coca lên đầu tôi, rồi mắng xối xả.

“Lâm Phồn Tinh, có biết xấu hổ không? Bám lấy trai của người khác không buông, là kẻ thứ ba.”

Bố tôi cầm chổi xông tới, mẹ tôi vội đưa khăn cho tôi.

Thì ra là Lục Thi Vãn.

Lâu không gặp, ta chẳng còn giả vờ ngây thơ như đóa sen trắng yếu đuối nữa.

Tôi kéo bố lại, sợ ta giở trò với gia đình tôi.

“Lục Thi Vãn, tôi và Tần Chiếu chưa ly hôn, ta vẫn là chồng của tôi. Ai là kẻ thứ ba, chúng ta có thể để khách hàng ở đây chứng.”

“Hừ! Không mới là kẻ thứ ba. Hồi đó lợi dụng lúc tôi ra nước ngoài, quyến rũ A Chiếu, lừa ấy kết hôn.”

“Bây giờ tôi đã quay về, luyến tiếc tiền của ấy, chẳng chịu ly hôn. Mọi người mau đến xem, này mặt dày đến cỡ nào.”

Khách hàng xì xầm bàn tán.

Lục Thi Vãn càng thêm đắc ý: “Nếu không trả A Chiếu lại cho tôi, tôi sẽ đến đây mỗi ngày chuyện, khiến gia đình không ăn .”

Bố tôi không thể chịu đựng nổi nữa, liền vung cây chổi đánh tới.

Lục Thi Vãn lập tức hét lên: “Đánh người! Đánh người rồi! Đây là quán lẩu phi pháp, mọi người chạy mau.”

Trong quán có khách không rõ nội , còn chạy tới bảo vệ ta.

Quán lẩu rối tung hết cả lên, thừa dịp lúc hỗn loạn, Lục Thi Vãn đẩy tôi một cái.

Tay tôi vô chạm vào thành nồi, mu bàn tay lập tức cảm thấy bỏng rát.

Không thể nhẫn nhịn nữa, tôi tóm c.h.ặ.t t.a.y Lục Thi Vãn, dí vào thành nồi đang nóng.

Cô ta đau đến nỗi kêu om sòm, còn tôi thì gọi cho Tần Chiếu.

“Tần Chiếu, đến mà dắt con ch.ó điên của về!”

14

Lúc Tần Chiếu đến, quán đã chật kín người đứng lớp trong lớp ngoài.

Cảnh sát cũng đến, là do Lục Thi Vãn tố cáo chúng tôi cố ý thương tích. Bằng chứng là những vết bầm trên đầu và vết bỏng trên tay ta.

Tần Chiếu vừa thấy cảnh này, sắc mặt liền biến đổi, giận dữ đến mức xanh cả mặt.

Anh túm lấy Lục Thi Vãn từ dưới đất lên, lớn tiếng quát:

“Lục Thi Vãn, bị điên hả! Chuyện giữa chúng ta, đến cửa hàng của bố vợ tôi rối gì?”

Vừa thấy , Lục Thi Vãn liền tỏ ra tủi thân: “A Chiếu, cuối cùng cũng chịu gặp em rồi.”

“Em biết là do Lâm Phồn Tinh bám lấy , vì tiền mà không chịu ly hôn.”

“Em đã hỏi luật sư rồi, họ có cách để bảo vệ tài sản của ...”

“Mẹ nó, câm miệng cho tôi!” Tần Chiếu lần đầu tiên nổi nóng chửi tục: “Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi không cần xen vào.”

“Cô nghe cho rõ đây, bây giờ tôi đang cầu xin Phồn Tinh đừng ly hôn, tôi ấy, cho ấy hết tài sản của tôi, tôi cũng cam lòng.”

“Còn về , trước hôm nay chúng là có thể coi là , kể từ hôm nay, thậm chí cũng không thể.”

Lục Thi Vãn cuống quýt: “A Chiếu, em sai rồi, đừng bỏ rơi em, A Chiếu...”

Đầu tôi đau nhức.

Tôi kéo nhẹ tay áo của một đồng chí cảnh sát: “Anh thể đưa cả hai người bọn họ đi không?”

Đồng chí cảnh sát gật đầu: “Được.”

15

Thế hôm sau, Lục Thi Vãn lại đến, lần này ta không rối nữa mà chỉ ngồi ở cửa không chịu đi.

Ngay cả khi cảnh sát đến, ta cũng không đi, chẳng qua vì đi mệt nên ngồi nghỉ ở đây.

Liên tiếp nhiều ngày như thế, chúng tôi cũng ngại báo cảnh sát quá thường xuyên, sợ lãng phí nguồn lực.

Vào một đêm nọ, Tần Chiếu, người đã biến mất bấy lâu nay, bất ngờ gọi điện cho tôi, muốn hẹn tôi đi dạo bên bờ sông.

Tôi đồng ý.

Có một số việc đến lúc cần phải chấm dứt.

Thành Đô vào ban đêm rất náo nhiệt.

Tôi và Tần Chiếu sánh vai bước đi trên bờ sông, trông giống như một đôi vợ chồng trẻ đang đi dạo.

Nhưng điểm cuối của họ là đoàn tụ, còn điểm cuối của chúng tôi là chia ly.

Đi đến đầu cầu, chúng tôi dừng lại.

“Phồn Tinh, xin lỗi, thời gian qua đã chậm trễ không ít việc kinh doanh của nhà em.”

“Anh, ngày mai sẽ về Bắc Kinh, em có...”

Anh ngập ngừng, rồi như cố gắng lấy hết can đảm để hỏi: “Em thực sự không muốn cùng trở về sao?”

Tôi chạm tay vào những dải lụa đỏ buộc trên đầu cầu.

Hồi mới nhau, chúng tôi cũng từng đến đây để buộc dây, nghe như có thể giữ cho bền lâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...