Bạn bè của không hề kiêng dè mà ngay trước mặt tôi, họ thoải mái nhắc đến quá khứ giữa và Lục Thi Vãn.
Họ kể đã từng thích Lục Thi Vãn đến nhường nào, đã bao nhiêu chuyện ngốc nghếch vì ta, cuối cùng còn thêm câu:
“Phồn Tinh, đừng để bụng nhé, Thi Vãn và Tần Chiếu ngày xưa là đôi trai tài sắc mà ai cũng công nhận.”
“Sẵn dịp chị nên nghe xem Thi Vãn và Tần Chiếu đã từng bên nhau thế nào, học hỏi thêm chút đi.”
“Dù sao thì với điều kiện của chị, lấy Tần Chiếu cũng là nhờ ơn phúc phận do tổ tiên để lại đấy.”
Ánh mắt họ tôi lúc nào cũng mang theo sự bố thí và thương , cứ như tôi là kẻ chen chân vào của hai người ấy .
Nhưng rõ ràng, tôi là người Tần Chiếu cưới hỏi đàng hoàng, là đứng trong lễ đường thề hẹn “Tôi đồng ý” mà.
Sau này tôi mới biết, tất cả những lời đó đều ngầm cho phép.
Anh ngầm cho phép để bè mình tổn thương tôi, ngầm cho phép nơi trống trong tim mình chứa đựng người khác.
1
Ngày thứ ba chiến tranh lạnh với Tần Chiếu, tôi cờ thấy hình bóng của trên trang cá nhân của người khác.
Người lúc nào cũng gượng gạo khi chụp chung với tôi, lần này lại vô cùng thoải mái tự nhiên, ánh mắt dịu dàng như băng giá tan chảy.
Dòng chữ đi kèm trên trang cá nhân: [Chào mừng Vãn Vãn quý của chúng ta quay về!]
Vãn Vãn, Lục Thi Vãn?
Bạn cũ của Tần Chiếu?
Cô ta trở về rồi sao?
Như có sợi dây nào đó đột ngột đứt đoạn, đầu óc tôi bỗng trở nên mơ hồ, không biết phải sao.
Ảnh không chỉ có một, tôi vội vàng lướt xem.
Sống lưng tôi lạnh toát.
Trong ảnh có bảy, tám bàn tay cầm ly rượu, chạm vào nhau. Trên mu bàn tay trái của Tần Chiếu có một vết sẹo do tàn thuốc để lại, tôi liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Thế , trên bàn tay đó, đâu có nhẫn cưới của chúng tôi.
Anh đang giấu giếm điều gì?
Cứ như có thứ gì đó đang trôi qua rất nhanh, tôi chẳng kịp màng đến việc chúng tôi vẫn còn đang chiến tranh lạnh, đã gấp rút gọi điện cho Tần Chiếu.
Nhưng chuông vừa reo hai tiếng thì bị cắt ngang.
Anh nhắn lại một tin: [Đang bận, có chuyện gì?]
Vài từ ngắn ngủi, lạnh lùng hơn cả cơn gió lạnh ngoài cửa sổ.
Tôi dường như thấy hình ảnh nhíu mày, dáng vẻ mất kiên nhẫn.
Tôi không cam tâm, tiếp tục gọi cho .
Lần này bắt máy, giọng cũng như tôi hình dung, cực kỳ khó chịu: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi nén mọi cảm , cố gắng mỉm : “Chồng ơi, về nhà bây giờ không, hôm nay là...”
“Anh đang rất bận, đừng đợi ăn tối.”
“Nhưng hôm nay là …”
Điện thoại bị ngắt, tôi như một kẻ hề ngốc nghếch, tay nắm chặt điện thoại đứng ngây người bên cửa sổ.
Khoảnh khắc cuộc gọi bị ngắt, tôi nghe thấy một giọng dịu dàng gọi “A Chiếu.”
A Chiếu, cách gọi thân mật sao, tôi còn chưa bao giờ gọi như .
Bởi vì Tần Chiếu , thích người khác gọi tên mình.
Tôi là người khác, Lục Thi Vãn thì không.
Hốc mắt tôi bỗng nhiên cay xè.
Quay người lại, trên bàn ăn là một chiếc bánh sinh nhật, có hình đôi thiên thần đang trao nhau nụ hôn, kèm theo dòng chữ “Chúng ta sẽ mãi mãi nhau.”
Thật châm biếm, thật đáng thương.
Đó là điều ước sinh nhật của tôi, ước mong tôi và Tần Chiếu có thể thương nhau lâu dài, bên nhau đến đầu bạc răng long.
Thế lại quên mất hôm nay là sinh nhật của tôi.
Anh chỉ nhớ mỗi, hôm nay là ngày người trong lòng của quay về nước.
2
Lúc trời tờ mờ sáng, Tần Chiếu mới về đến nhà, tắm xong rồi vào phòng ngủ, lên giường nằm xuống. Hương thơm của sữa tắm len lỏi vào mũi tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng tủi thân.
Tủi thân đến nỗi nảy sinh chút mong đợi, mong sẽ ôm tôi, dỗ dành tôi. Thời gian từng giây từng phút dài lê thê, dài đến mức tôi không thể tiếp tục giả vờ ngủ, đành phải mở mắt ra.
Rồi mới phát hiện, gối đầu lên cánh tay, quay lưng về phía tôi. Đây là tác thường khi có tâm sự.
Anh đang nghĩ về Lục Thi Vãn sao? Đang hối hận vì đã kết hôn quá sớm sao?
Những suy nghĩ lung tung trói buộc tôi đến nghẹt thở.
Tôi dậy đi , cố ra tiếng lớn khi tìm quần áo.
Chẳng những muốn đánh thức , tôi còn muốn nghe giải thích.
Nếu không thì, cãi nhau một trận cũng , thế nào cũng tốt hơn cuộc chiến tranh lạnh khiến người ta phát điên này.
Nhưng Tần Chiếu chỉ hơi nhíu mày, tiếp tục giả vờ ngủ.
Vậy là, kể từ khi Lục Thi Vãn trở về, không còn muốn tôi dù chỉ một lần?
Cơn giận trong tôi bùng lên đến đỉnh điểm.
Tôi muốn kéo dậy, hỏi tại sao phải giả vờ ngủ, hỏi vì sao tối qua không về.
Nhưng tôi không thể .
Lúc nhau, Tần Chiếu đã với tôi, thích những ngoan ngoãn, biết điều, hiểu chuyện.
Không thích những vì những chuyện cỏn con mà mất kiểm soát, yếu đuối hoặc gổ.
Vì để thích mà tôi thu mình lại, biến mình thành một con búp bê ngoan ngoãn, nhu nhược.
Tất cả chỉ vì tôi thích , tôi trèo cao để có .
Bỗng dưng, tôi cảm thấy mình thật bất lực.
Tôi đóng sầm cửa lại, nước mắt không kìm nén mà rơi xuống. Hôm nay tuyết lớn, không tiện lái xe, thế nên tôi đi tàu điện ngầm.
Bạn thấy sao?