Vượt Lên Trời Xanh – Chương 8

Chương 8

Có người bên cạnh phản bác, công chúa vì nước hi sinh, không nên bị chế giễu.

Trưởng tỷ lại đáp hùng hồn:

“Gả cho nam nhân thì có gì là hùng?! Nếu công chúa thật sự lợi , thì nên ra trận chỉ huy tam quân, nữ tướng, mặc giáp ra trận, chứ không phải mượn chuyện hòa thân kiều thê để đổi lấy hòa bình!”

16

Năm xưa, công chúa không có thời gian so đo với nàng ta, hôm nay, thấy bộ dáng trưởng tỷ, công chúa lại nhớ đến mối hận cũ kia.

“Lời ngươi mỉa mai bổn cung năm đó, đến nay bổn cung vẫn còn nhớ rất rõ.”

“Dù những năm gần đây ở nơi Bắc Di, cũng nghe không ít chuyện về trưởng nữ Tống gia.”

“Nói rằng trưởng nữ Tống gia hành sự khác biệt, không giống nữ nhi khuê các tầm thường. Người người ca tụng ngươi cứng cỏi tự lập, có phong thái của nữ trung hào kiệt.”

Công chúa liếc Hách Liên An một cái:

“Ngay cả Bắc Di vương cũng vì nghe danh ngươi mà sinh lòng ngưỡng mộ, ngày đêm nhắc đến, mong có ngày sang Đại Khải diện kiến nữ nhân như ngươi.”

Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến Tống Hoài Ngọc những năm qua luôn hành sự phô trương.

Nàng ta suốt ngày treo câu “không dựa vào nam nhân” bên miệng, còn chê bai người khác là “kiều thê”, trong thời đại này, hiếm có nữ tử nào tự vẽ mình thành kiểu mẫu như .

Danh tiếng Tống Hoài Ngọc truyền xa đến tận Bắc Di, Bắc Di Vương quả nhiên vì thế mà sinh lòng tò mò.

Nàng ta đã đạt mục đích. Kiếp trước, nghe tin nàng bị lưu đày, Bắc Di vương còn tự thân đến biên cảnh đón nàng về.

Còn kiếp này, nàng chưa bị lưu đày, thì hắn liền nhân dịp công chúa hồi cung về thăm, theo cùng về Đại Khải chỉ để tận mắt thấy vị “kỳ nữ” trong truyền thuyết này.

Thế trưởng tỷ lại chỉ để tâm đến mấy câu công chúa về việc Bắc Di vương ngưỡng mộ nàng.

Ánh mắt nàng không kiềm về phía Hách Liên An, hai ánh mắt chạm nhau, khóe môi Bắc Di vương khẽ nhếch lên, rõ ràng có hứng thú.

“Ta đã đoạn thân với tội nhân Tống gia, nay tuy là thân nô, vẫn còn trong sạch.”

Nàng ta cất giọng ngạo nghễ: “Dù nô tỳ, cũng quyết không cam phận.”

Nàng ta gấp rút đoạn tuyệt với Tống gia, cũng là để đổi lấy cái thân phận trong sạch, dễ lọt vào mắt Hách Liên An, người theo chân công chúa về Đại Khải.

Nàng mong mỏi về phía Hách Liên An, chờ đợi hắn sẽ chủ xin hoàng đế Đại Khải ban nàng cho hắn.

Thế còn chưa đợi Hách Liên An mở miệng, Chiêu Hoa công chúa đã trước:

“Tống Hoài Ngọc, ngươi đã kiên cường tự lập như thế, hãy đại diện Đại Khải, bước ra thuần phục con voi kia đi.”

Trưởng tỷ sững người: “Công chúa gì?”

Chiêu Hoa công chúa bật :

“Ngươi chẳng phải là kỳ nữ sao? Tự xưng mình là nữ tướng khí khái hào hùng kia mà? Để bổn cung xem thử, ngươi có thật có bản lĩnh hay không.”

Ta kinh ngạc về phía Chiêu Hoa công chúa.

Công chúa trước kia hoạt bát cởi mở, chưa từng khó ai.

Sau năm năm hòa thân, nàng bị mài mòn đến mức ánh mắt không còn ánh sáng, dường như cũng không còn muốn bao dung với người từng nàng tổn thương.

Hoàng thất Đại Khải cũng không ai ngăn cản.

Trong mắt họ, Tống Hoài Ngọc chỉ là một nô tỳ vô danh, công chúa dùng để mua vui cũng là phúc phần của nàng.

Con voi đã chuyển đến trường thú.

Tống Hoài Ngọc bị binh lính áp giải xuống đó.

Nàng ta hoảng hốt, không cầu xin công chúa mà lại gào lên với Hách Liên An:

“Đại vương! Cứu ta! Ta sẽ bị voi giẫm c.h.ế.t mất!!”

Hách Liên An thấy nàng cầu xin, ánh mắt thoáng lộ vẻ thất vọng:

“Cô cũng muốn xem xem, kỳ nữ như ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.”

“Nếu có thể sống sót rời khỏi trường thú này, bản vương sẽ nạp ngươi thiếp.”

Tống Hoài Ngọc bị ném vào trường thú.

Trường thú nằm trong một thung lũng thấp ở trường săn mùa thu.

Con voi từ trong lồng sắt thả ra.

Kiếp trước, chính con voi này đã vô giẫm c.h.ế.t tiểu vương tử – con trai út của công chúa.

Vừa thấy Tống Hoài Ngọc, đôi mắt đỏ ngầu của con voi liền trợn lên, lao về phía nàng.

Nàng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vừa chạy vừa cầu cứu, mũi tên trong tay không có chút tác dụng nào.

Chiêu Hoa công chúa ngồi xem, vẻ mặt thích thú:

“Dùng tên b.ắ.n c.h.ế.t nó đi chứ! Không phải ngươi sao? Nữ nhân nếu thật sự mạnh mẽ, thì nên xông pha chiến trận, nữ tướng mặc áo giáp!”

“Ngươi hay đến , thì để bổn cung xem thử ngươi có không!”

Trong trường thú vang lên tiếng voi gào thét chói tai.

Tống Hoài Ngọc hoảng loạn đến ngã dúi về phía bức tường, váy áo giữa thanh thiên bạch nhật đã ướt sũng.

Hách Liên An nhíu mày.

Chiêu Hoa công chúa thì như điên: “Vô dụng! Một thứ vô dụng còn thua cả bổn cung!!”

17

Khi con voi nhấc chân trước lên, chuẩn bị giẫm nát thân thể trưởng tỷ…

Ta lập tức vớ lấy cung tên, lao xuống sườn dốc, một mũi tên xuyên thẳng vào con mắt phải của con voi.

Đối với bất kỳ sinh vật nào, đôi mắt luôn là nơi yếu và gần kề với tử huyệt nhất.

Mắt bị thương, con voi vốn công kích hung hãn quả nhiên rối loạn, điên cuồng xoay tròn tại chỗ trong trường thú.

Ta nâng cung lần nữa, b.ắ.n thêm một mũi tên vào chân trước bên phải, con voi lập tức loạng choạng ngã lăn xuống đất.

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, đến nỗi những người đứng quanh trường săn đều chưa kịp phản ứng.

Một tràng vỗ tay vang lên, tan sự im lặng căng thẳng, ta quay đầu qua, người đầu tiên đứng dậy vỗ tay vì ta, chính là Tạ Dự.

“Tốt lắm! Đây mới gọi là phong thái nữ trung hào kiệt!!”

Chiêu Hoa công chúa cũng vỗ tay, ánh mắt ta chan chứa sự tán thưởng, còn sâu đậm hơn cả Tạ Dự.

Có hai người bọn họ đứng ra dẫn đầu, những quan lại quyền quý xung quanh cũng lần lượt đứng dậy, hoan hô vỗ tay tán dương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...