Vượt Lên Trời Xanh – Chương 5

Chương 5

Kiếp trước, chính hắn đã để thái tử đánh ngã Hiền vương, rồi giương cờ chính nghĩa khởi binh, cuối cùng giành lấy ngai vàng.

Hiện giờ, Tạ Dự vẫn đang ẩn mình.

Hắn muốn gì, ta liền cho hắn cái đó.

“Ái chà! Vương gia kéo áo ta ? Nhẹ chút!”

Ta đột ngột kêu lên, cố ý lẳng lơ mà quá lên.

Tạ Dự sững người, kinh ngạc ta: “…Loại nữ nhân như ngươi, bản vương chưa từng gặp qua!”

Ta không màng thể diện, móc tay vào đai lưng hắn, giọng vừa mềm vừa trêu:

“Nghe vương gia đêm nào cũng phong lưu hoan lạc, đến chỗ ta rồi rốt cuộc có hay không hả?”

Ánh mắt Tạ Dự tối sầm lại, bế bổng ta ném xuống chiếc giường trải đệm mềm, đè người lên.

Đêm ấy, ta đến khản cả giọng.

Ba phần là diễn, bảy phần là thật,  bởi Tạ Dự thực sự khiến ta đau.

Vị Thần Vương chinh chiến khắp chốn này, thế mà lúc ấy lại giống như con mãnh thú mới rời hang, chỉ biết dùng sức mà không biết tiết chế.

Ngoài cửa, Tào ma ma không nhịn mà che tai, quay sang hai tiểu nha đầu thủ vệ cổng viện :

“Hôm nay sao vương gia lại thật lòng chứ?”

Hai nha đầu đỏ mặt đến tận mang tai.

9

Sáng sớm hôm sau, giữa cơn mê man kiệt sức, ta chợt cảm thấy một dòng nước mát rượi chảy vào miệng.

Ta bừng tỉnh, thì thấy Tạ Dự đang cầm chén trà, đút nước cho ta.

Thì ra là nước.

Tạ Dự hỏi: “Sao sắc mặt ngươi như gặp quỷ thế? Cứ tưởng là gì?”

“Không có gì… tự ta dọa mình thôi.”

Ta ngồi dậy, giật lấy chén trà, xấu hổ uống một hơi dài.

Tạ Dự xuống giường. Giờ này hắn phải vào triều.

Ta cắn răng chịu đựng cảm giác ê ẩm toàn thân, chủ bước xuống giường giúp hắn mặc hoàng bào, ra sức lấy lòng.

Chờ hắn mặc xong, ta liền tiện tay cầm lấy chén rượu để lại từ tối hôm qua, đổ vài giọt lên vạt áo trước eo hắn.

Rượu trong phủ Thần Vương đều là rượu tốt, chỉ vài giọt cũng đủ nồng nặc hương men.

Tạ Dự nhíu mày: “Ngươi ?”

“Trên người không vương chút tửu sắc, sao thể hiện vương gia đêm qua đã hoang đường phong lưu đến thế nào?”

Vừa , ta vừa in lên cổ hắn một dấu môi son.

Tạ Dự bỗng căng cứng người, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lượt.

“Chỉ một dấu e rằng chưa đủ rõ ràng, để ta in thêm một cái.”

Ta chu môi, định đặt thêm một dấu bên cổ trái, Tạ Dự nhanh tay bóp miệng ta thành hình mỏ vịt:

“Im miệng.”

Ngoài cửa, Tào ma ma cung kính hỏi vọng vào:

“Vương gia, vị Tống nương này có cần theo lệ cũ đưa về không ạ?”

Tạ Dự đưa tay ấn lên dấu môi son trên cổ:

“Đêm qua nàng ấy vất vả rồi, không cần gấp gáp đuổi đi.”

Tào ma ma giật mình — đây là muốn giữ người lại sao?

Tạ Dự hạ tay xuống, dấu môi vẫn còn nguyên trên cổ.

Cứ thế, hắn đội dấu son môi bước ra cửa, đi thẳng lên triều.

Ta vốn tưởng, hắn sẽ ghét bỏ mà lau đi chứ.

10

Trưa hôm ấy, nghe Thần Vương điện hạ vì trác táng vô độ mà bị hoàng thượng giữ lại trong cung trách suy ngẫm.

Với Tạ Dự, chuyện này chẳng khác gì cơm bữa.

Hoàng thượng miệng thì răn đe, đến chiều, chiếu thư xá tội cho Tống gia liền ban xuống.

Nam đinh Tống gia miễn tội c.h.é.m đầu, chỉ bị sung khổ dịch.

Nữ quyến cũng không phải nhập nô tịch, chỉ bị giáng thứ dân.

Gia sản của Tống phủ bị tịch thu hơn nửa, phủ đệ thì vẫn cho phép nữ quyến cư trú.

So với kiếp trước bị tru di tam tộc, kết cục như thế đã là quá tốt.

Đêm ấy, một phong mật tín từ phủ Thần Vương chuyển tới phủ thái tử, trong thư viết:

“Sau khi Tạ Dự rời cung về phủ, lập tức đến Duyệt Đào Uyển, cùng nữ tử họ Tống cợt nô , giọng nàng kiều ầm ĩ, thật khiến người nghe chướng tai.”

“Nữ tử họ Tống ngoài sắc ra chẳng có gì, ngu dốt nông cạn, Tạ Dự bị mê hoặc bởi mỹ sắc, vì nàng mà cầu xin thánh thượng xá tội cho Tống gia, khiến hoàng thượng nổi giận vì hắn chẳng biết tiến lui.”

Thái tử nghe xong mật báo, đưa tay đá văng quân cờ đen trên bàn cờ:

“Để rượu và mỹ sắc mê hoặc lòng người. Xem ra Tạ Dự chẳng đáng lo gì.”

11

Sáng sớm hôm sau.

Tống Hoài Ngọc thả ra sau một đêm bị quản giáo trong hậu viện, vừa ra liền trông thấy mấy nha đầu đang khiêng từng cuộn lụa là gấm vóc, cùng kỳ trân dị bảo, rầm rộ hướng về Duyệt Đào Uyển.

Ta đang cầm ngọc dạ minh châu, ngẩng đầu nàng, lúc này đã đổi sang trang phục nha hoàn, nhàn nhạt:

“Trưởng tỷ, xem, ta đây chẳng phải đã sủng ái rồi sao?”

Trưởng tỷ nghiến răng ken két: “Rời khỏi nam nhân, ngươi chẳng là cái gì cả!”

Nếu không tận mắt chứng kiến dáng vẻ dịu dàng nịnh bợ của nàng ta trong kiếp trước khi rúc vào lòng Hách Liên An sau khi c.h.ế.t cả nhà, có lẽ ta còn suýt bị vẻ chính khí lẫm liệt của nàng ta đánh lừa.

“Ngươi đúng, nếu không có Tạ Dự, ta thật chẳng là gì cả.”

“Phụ thân cùng huynh trưởng sẽ bị xử trảm, tổ mẫu và mẫu thân sẽ bị lưu đày nơi biên ải, ta cũng sẽ bị sung kỹ nữ.”

“Mà tất cả mọi thứ ấy, đều là do trưởng tỷ cố mạo phạm hoàng hậu ra.”

“Ngươi đẩy ta vào chỗ chết, ta dĩ nhiên phải liều mạng tìm đường sống.”

“Chẳng lẽ ngươi ta xong, ta còn phải ngoan ngoãn chịu c.h.ế.t hay sao?”

Nữ tử tự lập tự cường, vốn chẳng xung khắc gì với chuyện biết mượn thế mà đi lên.

Tạ Dự là hoàng tử *thâm tàng bất lộ, vận mệnh hắn là đăng cơ xưng đế.

(*thâm tàng bất lộ: Ẩn nhẫn, không để lộ ra ngoài.)

Ta nương theo hắn, không chỉ tránh kiếp sống nô lệ, mà còn có thể cứu cả nữ quyến Tống gia khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Vừa lợi mình, vừa lợi người sao lại không ?

Gió thuận thì phải giương buồm, Tạ Dự chính là cơn gió lớn nhất giúp ta xoay chuyển vận mệnh ở kiếp này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...