Vượt Lên Trời Xanh – Chương 2

Chương 2

4

Ta không ngờ mình còn có thể mở mắt, lại một lần nữa trở về ngày Tống gia bị tịch biên.

Thế tử Thần Vương nghe xong màn chính khí lẫm liệt của trưởng tỷ, giống hệt kiếp trước, chỉ nhếch môi nhạt, ánh mắt lại thoáng nổi giận.

Cuối cùng hắn quay sang ta, đưa tay nâng cằm ta lên.

Ta biết hôm nay Thần Vương đến là để khiến thiên hạ càng thêm khẳng định hắn thật sự là kẻ hoang đường háo sắc.

Tống gia mang tội mưu phản, ai nấy đều tránh như tránh dịch, sợ bị liên lụy.

Thế Thần Vương lại cố ý xuất hiện đúng vào ngày Tống phủ bị tịch biên, diễn một vở “vương gia phong lưu thu nhận nữ tội thần” – đúng là đủ mức hoang đường.

Ta nhẹ nhàng l.i.ế.m lên tay hắn, nơi đang giữ cằm ta:

“Nghe điện hạ thích nuôi kim tước nho nhỏ, ta nguyện một con chim ngoan ngoãn nhất.”

Môi lưỡi mềm mại khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, ánh mắt Tạ Dự tối sầm lại.

Ta đánh liều đứng dậy, giả bộ yếu ớt mà ngã vào lòng hắn.

Quả nhiên, Tạ Dự không đẩy ta ra.

Thu nhận một nữ phô trương dung mạo ngay trước cửa nhà tội thần, đúng là dâm loạn đủ mức.

Mục đích của Thần Vương đã đạt .

Ở phía xa, mấy tên mật thám chứng kiến cảnh ấy đều nhanh chóng quay về hồi báo chủ nhân.

Nội dung dâng lên tự nhiên là: Thần Vương điện hạ hoang dâm vô độ, chỉ biết mỹ sắc, chẳng đáng ngại.

Trưởng tỷ cũng thấy hết thảy, tức giận mắng:

“Tống Hoài Tâm! Những đạo lý ta dạy ngươi, ngươi đều quên sạch rồi sao? Vì muốn sống mà cầu xin sự thương của nam nhân, ngươi đúng là một kiều thê! Ta có c.h.ế.t cũng không ra cái bộ dạng kỹ nữ như ngươi hôm nay!”

Sau khi sống lại, ta đã rõ: năm ấy, trưởng tỷ thực ra cũng lòng, nàng ta muốn chính phi đàng hoàng chứ không muốn thiếp, nên mới giả bộ chối từ một phen. Nào ngờ Tạ Dự chẳng màng, vung tay bỏ đi.

Lần này cũng . Nhìn ta chiếm tiên cơ, nàng đỏ mắt đến mức muốn nhỏ máu, miệng vẫn không quên mấy lời chính nghĩa xưa cũ.

Nào là nương nhờ nam nhân là kiều thê, nào là ta rời khỏi nam nhân thì chẳng là gì cả.

Ta mặc kệ lời ong tiếng ve, dịu dàng ngẩng đầu Tạ Dự, :

“Vương gia, lời vừa rồi ngài , có thể giữ lời không? Xin hãy tha cho nữ quyến Tống gia, đừng để họ bị sung nô tỳ.”

Tạ Dự véo một cái vào eo ta:

“Tâm nguyện của mỹ nhân, bản vương sao có thể không chiều?”

“Nữ quyến nhà họ Tống có thể giữ thân phận thứ dân, miễn bị lưu đày ra Bắc địa nô. Chuyện với phụ hoàng, bản vương sẽ lo liệu.”

Nghe những lời ấy, nữ quyến Tống gia mừng đến rơi lệ, chẳng ai muốn sống kiếp nô tỳ kỹ nữ, sống không bằng chết.

Ngay cả Tống Hoài Ngọc cũng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Ta chợt :

“Chỉ là, phần của trưởng tỷ ta thì không cần miễn.”

“Vương gia cũng nghe thấy rồi đấy, trưởng tỷ ta tính cứng cỏi, tự lập tự cường, căm ghét nhất là nhận ân huệ của nam nhân.”

“Ân điển của vương gia, e là trưởng tỷ còn khinh chẳng thèm nhận.”

“Phải không, tỷ tỷ?”

Trưởng tỷ định mở miệng phản bác, ta liền hỏi lại:

“Chính tỷ từng : nam nhân cứu là kiều thê. Ta tuyệt không miễn cưỡng tỷ.”

Tạ Dự sảng khoái gật đầu:

“Mỹ nhân cân nhắc rất thấu đáo. Vậy thì chỉ lưu đày một mình Tống Hoài Ngọc nô.”

Tống Hoài Ngọc kinh hoảng, nàng không thể hạ mình cầu xin ta, đành quay sang khóc lóc với tổ mẫu, người vừa miễn tội:

“Tổ mẫu, muội muội đẩy ta vào chỗ chết!”

Tổ mẫu lạnh lùng hừ một tiếng, giơ chân đá nàng ra:

“Năm xưa chính ngươi phạm hoàng hậu, rước họa cho cả nhà, còn dám oán trách người khác?

“Cả Tống phủ này, kẻ đáng c.h.ế.t nhất chỉ có một mình ngươi mà thôi!”

5

Tổ mẫu từng thương Tống Hoài Ngọc nhất nhà, chính tay nàng đã hủy hoại lòng thiên vị ấy.

Hai năm trước, khi tổ phụ Tống Phục Hà còn tại thế, ai nấy đều ca ngợi ông bà là phu thê thâm.

Tổ phụ thời trẻ từng tòng chinh chinh chiến, năm đó chính tay ông cứu tổ mẫu khỏi tay thổ phỉ.

Vì từng sa vào ổ giặc, danh tiết của tổ mẫu bị hoen ố, việc hôn sự cũng vì thế mà trì trệ.

Khi ấy tổ phụ đang ở vào thời kỳ rực rỡ nhất trong đời, sau khi khải hoàn trở về phong Trấn Quốc Đại Tướng Quân, ông chỉ xin Hoàng đế ban cho một ân thưởng, chính là hôn sự này. Năm ấy, phủ tướng quân đại hôn, vừa giữ danh tiết cho tổ mẫu, vừa mang đến vinh quang và cáo mệnh.

Hai người bầu suốt năm mươi năm, tổ phụ rong ruổi chinh chiến nửa đời, thương tích cũ tái phát, thần trí cũng dần mê loạn, tổ mẫu vẫn luôn túc trực bên giường, vừa chăm sóc phu quân, vừa lấy hồi môn chống đỡ gia nghiệp Tống gia vốn đang sa sút vì cuộc tranh đoạt ngai vàng trong triều.

Đêm tổ phụ lâm chung, tổ mẫu nắm tay ông áp vào má, không rời nửa bước.

Khi ấy, người duy nhất bên cạnh chỉ có trưởng tỷ, vừa mới hạ sốt chưa bao lâu.

Tổ phụ thoi thóp thở, ánh mắt đau đớn mà không nỡ rời tổ mẫu. Nước mắt lưng tròng, tổ mẫu :

“Ta sẽ giữ vững cơ nghiệp này thay chàng. Phục Hà, chàng cứ yên lòng mà đi.”

Đêm đó, khắp Tống gia đều phủ trong tang thương.

Giữa tiếng khóc ấy, trưởng tỷ lại buông một câu khinh bỉ:

“Nam nhân c.h.ế.t rồi, còn chạy theo giữ lấy cơ nghiệp cho hắn? Quả nhiên, kiều thê già rồi cũng vẫn là ‘lão kiều thê’.”

Tổ mẫu tự mình lo liệu tang sự cho tổ phụ, mọi việc đều xử trí đâu vào đấy. Trưởng tỷ vàng bạc chảy đi như nước, lại châm chọc:

“Chừng ấy bạc đủ mua bao nhiêu tiểu quan trẻ trung hầu hạ ngày đêm rồi? Cái lão kiều thê này đúng là si đến nực .”

Khi ấy, cuộc tranh đoạt ngai vàng trong triều đang vào hồi kịch liệt nhất.

Tống gia trước nay vẫn giữ thế trung lập, mà trung lập lại dễ bị cả hai bên gạt bỏ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...