“Ta biết nàng bây giờ có rất nhiều vấn đề, ăn cơm trước đi, ăn xong cơm, ta sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của nàng.”
Bữa cơm này ta ăn rất khổ sở, như ngồi trên đống lửa, nuốt không trôi nổi.
Thẩm Thận cũng không ăn nhiều, sau khi dọn dẹp xong, hắn mang ta đến địa lao.
Tố Nguyệt đã bị dụng hình, trên người đều là vết máu.
Ta theo bản năng muốn chạy qua, Thẩm Thận lại nắm lấy cánh tay ta, đưa ta đến căn phòng tối bí mật bên cạnh.
Ở đây có thể thấy tất cả mọi thứ ở bên kia.
Có người hắt nước để ép Tố Nguyệt tỉnh lại, hỏi nàng một câu: “Nói, mục đích ngươi đến đây rốt cuộc là gì?”
Tố Nguyệt ý thức không còn tỉnh táo nữa, há miệng thở dốc, gian nan ra mấy chứ: “Mang Nhiếp Vi Xuân đi, nếu cần thiết, g.i.ế.c không tha.”
Giết?
Ta Tô Nguyệt, tay nắm chặt vạt váy bên hông đến mức nhàu nhĩ.
“Lý do là gì?” – Người kia lại hỏi.
Tô Nguyệt im lặng trong chốc lát, rồi : “Để khống chế Thu Nguyệt Bạch. Nếu nhiệm vụ thất bại, g.i.ế.c nàng… xem như trừng Thu Nguyệt Bạch vì phản bội Phi Vân Các.”
Tên Thu Nguyệt Bạch vừa nhắc đến, toàn thân ta như bị sét đánh trúng, từ đầu đến chân run rẩy.
Thu Nguyệt Bạch… là một truyền thuyết của Phi Vân Các.
Nghe hắn sáu tuổi nhập các, mười ba tuổi đã ra ngoài nhiệm vụ, tung hoành khắp các quốc gia, vừa lấy cơ mật quốc gia, vừa có thể toàn mạng rút lui khỏi vòng vây truy sát của vô số thế lực.
Hắn luôn là người mà ta ngưỡng mộ nhất.
Nhưng… ta đâu có quen hắn, sao có thể khống chế hắn?
Ta tự mình đa nghĩ, người duy nhất ta có thể khiến mềm lòng, có lẽ… chỉ có Thẩm Thận thôi…
Trong đầu có điều gì đó vụt qua rất nhanh. Ta bỗng nhớ đến lời của lão tần phi kia.
Nếu Thẩm Thận thật sự có vấn đề, hắn không phải là thái tử thật sự, thì hắn là ai? Chẳng lẽ là…
Ta kinh hãi quay đầu về phía Thẩm Thận.
“Đi thôi.”
Thẩm Thận , “Chuyện còn lại, để ta kể cho nàng nghe.”
Lúc quay về, trời đã tối đen.
Thẩm Thận xách một chiếc lồng đèn, dắt ta từ từ trở lại…
Tẩm điện của lãnh cung hắn bố trí giống hệt Hàm Xuân cung.
Lúc này chúng ta ngồi đối diện nhau, bầu không khí hoàn toàn khác trước đây, có chút căng thẳng.
Thẩm Thận nghĩ nghĩ, : “Tên khác của ta, nàng có lẽ đã từng nghe qua, ta tên là Thu Nguyệt Bạch.”
“Những chuyện mọi người đều biết ta sẽ không , ta những chuyện nàng không biết.”
Giọng của Thu Nguyệt Bạch không nhanh không chậm, như đang kể chuyện của người khác.
“Năm mười sáu tuổi, ta phụng mệnh đến Tề quốc, nhiệm vụ ban đầu của ta là trở thành hộ vệ thân cận bên cạnh Thái tử Thẩm Thận, ẩn nấp trong hoàng cung Tề quốc, vốn dĩ nhiệm vụ tiến triển rất thuận lợi, ta như nguyện trở thành thị vệ thân cận của Thẩm Thận.”
“Thẩm Thận là người thích vui chơi, hắn thường chỉ mang theo một hai hộ vệ đã dám lén lút ra khỏi cung, có một lần, hắn chỉ mang theo ta, mà chính vào lần đó, hắn đã xảy ra chuyện…”
Hôm đó là Tết Thượng Nguyên, đường phố tấp nập người qua lại, Thu Nguyệt Bạch và Thẩm Thận rất nhanh đã bị dòng người chen lấn tách ra.
Tìm lại Thẩm Thận, là chuyện của một canh giờ sau, Thẩm Thận ngã xuống trong con hẻm nhỏ dơ bẩn, y phục quý giá trên người bị lột sạch, túi tiền bị cướp, trên người lại có hai vết dao, d.a.o nào d.a.o nấy đều chí mạng.
Thái tử Thẩm Thận của Tề quốc cứ như mà chết.
Chết một cách lặng lẽ, hoang đường đến cực điểm.
Hắn chết, nhiệm vụ của Thu Nguyệt Bạch cũng thất bại.
Hắn vốn định lập tức ra khỏi thành, lại cảm thấy không cam tâm, thế là lại quay trở lại.
Hắn t.h.i t.h.ể của Thẩm Thận, đưa ra một quyết định.
Hắn muốn thay thế Thẩm Thận.
Thân hình thiếu niên vốn dĩ cũng xấp xỉ nhau, Thu Nguyệt Bạch mua một chiếc mặt nạ da người từ chợ quỷ, ba ngày sau trở về cung.
Hắn bị cấm túc ở Đông cung, Hoàng hậu đến trách mắng hắn, Hoàng đế đến huấn thị hắn, ma ma an ủi hắn, không một ai phát hiện ra sự khác thường của hắn, cũng không một ai ý thức , Thái tử điện hạ đã đổi thành một người khác.
Chuyện này, là bí mật lớn nhất của Phi Vân Các.
Để không bị nhiều người phát hiện, Thu Nguyệt Bạch đã gửi một phong thư cho Phi Vân Các.
Bởi vì hắn đã trở thành Thái tử, bên cạnh Thái tử nhất định cần một mật thám của Phi Vân Các.
Hắn cần Phi Vân Các phái người đến thay thế nhiệm vụ trước đó của hắn.
Tên mật thám kia là quân cờ sáng, Thu Nguyệt Bạch là quân cờ tối.
Vạn nhất nhiệm vụ của Phi Vân Các bại lộ, có thể thông qua hi sinh tên mật thám kia để bảo toàn cho Thu Nguyệt Bạch.
Nghe hắn , ta suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Cúi đầu suy nghĩ một lát, ta bừng tỉnh: “Cho nên ta chính là tên mật thám kia, bị phái đến để che đậy cho chàng!”
Thu Nguyệt Bạch ta, không nhịn : “Đúng, mật thám mà Phi Vân Các phái cũng thông minh phết.”
Ngoại truyện: Tự bạch của Thu Nguyệt Bạch.
Ta bảo Phi Vân Các phái đến một tên mật thám đủ ngu ngốc, loại không cần ta tốn bao nhiêu tâm tư cũng có thể hồ đồ qua mặt.
Ba tháng sau, ta gặp Nhiếp Vi Xuân trong buổi đi săn mùa xuân.
Nàng bị phái đến thật sự là… không oan uổng chút nào.
Ngày đầu tiên mang nàng về Đông cung, nàng đã không thể chờ mà xông vào thư phòng của ta.
Nếu không phải ta đã sớm đuổi lui thị vệ, nàng lúc đó hẳn là đã bại lộ rồi.
Khi ta đẩy cửa bước vào, nàng hoảng hốt đổ một tủ sách, nụ trên khóe miệng thậm chí còn chưa kịp kìm nén.
Lúc đó nàng giải thích như thế nào nhỉ?
À, nàng nàng đói bụng, đến thư phòng tìm chút gì đó để ăn.
Ta không nhịn , lại đột nhiên có chút hối hận.
Theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD để cập nhật truyện mới nhất nhé
Bạn thấy sao?