Thẩm Thận đêm nay vẫn như thường lệ đến viện của ta. Ta đốt mê hương, không bao lâu sau, hắn liền bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.
Hắn nhắm mắt, ôm ta rất chặt: “Ái phi à, trẫm phát hiện trẫm thật sự không thể rời xa nàng rồi, nàng sẽ luôn ở bên cạnh trẫm chứ?”
“Sẽ mà.” Ta vừa nhẹ nhàng dỗ dành hắn, vừa từ từ gỡ tay hắn ra khỏi eo ta.
Thẩm Thận đã ngủ say.
Ta nhanh nhẹn thay y phục dạ hành, đeo bao phục lên lưng, trước khi đi, ta lại quay đầu Thẩm Thận một cái.
Hắn ngủ say an tĩnh, chỉ nhíu mày, dường như mơ thấy chuyện gì phiền lòng.
Ta thở dài một hơi, cuối cùng không nhịn tiến lên giơ tay vuốt phẳng hàng mày của hắn, sau đó cúi người in lên mặt hắn một nụ hôn.
“Thẩm Thận, bảo trọng.”
May là khinh công của ta không bị thoái bộ quá nhiều.
Một đường có kinh không hiểm, cuối cùng ta cũng đến cửa Tây Hoa đúng giờ Tý.
Ta ngồi xổm ở địa điểm hẹn, học theo hai tiếng chim cuốc kêu, bên kia lại không có chút tĩnh nào.
Chuyện gì ?
Người Phi Vân Các phái đến không đáng tin cậy!
Nhìn thấy thời gian cấm vệ đổi ca sắp qua, ta cũng không quản nhiều như , phi thân nhảy lên.
Bên ngoài cửa Tây Hoa trong góc tối, có một bóng đen đứng thẳng tắp.
Ta nhíu mày, nhanh chóng bước tới: “Ta vừa phát ám hiệu sao ngươi không lên tiếng? Ngươi là ở nhánh nào của Phi Vân Các ? Sao…”
Ta giơ tay vỗ lên vai hắn.
Người đó thân thể cứng đờ, bị nhẹ nhàng chạm vào liền ngã ngửa xuống đất.
Sắc mặt hắn xám trắng, hiển nhiên đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Ngực hắn c//ắm một con dao, vết m.á.u đã khô lại.
Ta kinh hãi tột độ.
Hành bại lộ rồi!
Ta phản ứng nhanh chóng, xoay người định chạy, xung quanh đã lặng lẽ bao vây một vòng ám vệ từ lúc nào.
Hỏng rồi…
Một luồng khí lạnh từ đầu đến chân, ta thấy ám vệ đồng loạt nghiêng người, có một người chậm rãi bước tới.
Trên người hắn mặc, vẫn là chiếc trung y quen thuộc, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo bào.
Thẩm Thận từ xa ta, thần sắc tối tăm không rõ.
“Ái phi à.”
Ta nghe thấy hắn gọi ta một tiếng.
Tiếng thở dài ngọt ngào sủng nịch ngày xưa, lúc này lại giống như tiếng thì thầm của ác quỷ.
Toàn thân ta tê dại, cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Thận vẫy tay với ta: “Đến chỗ trẫm.”
***
Ta bị nhốt vào lãnh cung.
Đúng , lãnh cung, không phải là địa lao.
Chuyện này ta cũng rất kỳ lạ, Thẩm Thận rốt cuộc đang nghĩ gì ?
Đã phát hiện ra ta là mật thám nước địch rồi, cho dù hiện tại hai nước đã giảng hòa rồi, cũng không đến mức dễ dàng tha cho ta như chứ?
Có mưu, chắc chắn ở đây có âm mưu gì đó.
Ta ngồi trong sân, uống một ngụm quả ủ tươi, nhíu mày khổ sở suy nghĩ.
“Ồ, đây chẳng phải là Dung phi sắp sắc phong Hoàng hậu sao?”
Giọng nữ kiều mị từ ngoài cửa truyền vào.
Ta quay đầu qua, chỉ thấy một nữ tử trang điểm tinh xảo quý phái đang hơi nhếch cằm chậm rãi bước tới.
Ồ, là nữ nhi của Tả tướng Tề Quốc, Lâm Sương, cũng là một trong những phi tần nhập cung sau khi Thẩm Thận lên ngôi.
Trước đây nàng đã không ưa ta, cảm thấy ta xuất thân thấp hèn, nông cạn, chỉ là kiêng dè sự sủng ái của Thẩm Thận đối với ta, nên không dám công khai đối phó ta.
Nhưng bây giờ, ta phạm phải sai lầm lớn, chọc giận Hoàng đế, tin tức ta bị đánh vào lãnh cung đã lan truyền khắp hậu cung.
Tuy rằng không ai biết ta rốt cuộc đã phạm tội gì, điều này không cản trở các nàng đến đây té nước theo mưa.
Lâm Sương đi đầu, nàng lạnh: “Dung phi nương nương, lãnh cung thanh khổ, ngài quen sống những ngày nhàn nhã rồi, chắc chắn…”
Khoảng cách dủ gần, rõ cảnh tượng bên trong cung, lời của Lâm Sương khựng lại, sau đó nàng hít một hơi lạnh.
Nàng những món bánh trái trên bàn, lại cung nữ đang quạt bên cạnh, cuối cùng những đồ trang trí lộng lẫy trong cung điện, mày càng nhíu càng sâu.
“Đây là lãnh cung?!”
Ta ngơ ngác: “Đúng… sao?”
Thẩm Thận , hẳn là đi.
Lâm Sương chằm chằm ta, hồi lâu sau mới giãn mày: “Ngươi dùng tiền mua chuộc thái giám quản sự à? Ngươi cũng khôn khéo đấy.”
Nàng chắc chắn rằng ta đã thất sủng, chậm rãi bước đến trước mặt ta, đưa tay hất đổ đĩa trái cây bánh ngọt của ta: “Kẻ phạm lỗi, cũng xứng ăn những thứ này sao?”
Ta: “…”
Nói thì , ném đồ ăn gì? Quá là lãng phí!
Trước khi vào Phi Vân Các, ta là một kẻ ăn xin, cơm thừa canh cặn thiu thối là chuyện thường ngày, dù sau này cuộc sống khá hơn, ta vẫn luôn trân trọng thức ăn.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi ngẩng đầu trừng mắt nàng.
Lâm Sương tức giận: “Ngươi còn dám trừng ta?!”
Trong lòng ta đang có chuyện, thực sự không rảnh để ý đến nàng: “Nếu ngươi không có việc gì, thì mau đi đi.”
Lâm Sương kinh ngạc: “Ngươi còn dám đuổi ta?!”
“Nếu không thì sao?” Ta chỉ vào chiếc ghế đá trước mặt: “Ngồi xuống ăn chung bữa tối ?”
Nàng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xuống ghế: “Ngươi tưởng ta không dám à?”
Quả thực đã đến giờ dùng bữa tối, khi từng đĩa trân tu mỹ vị bưng lên, Lâm Sương kinh hô thành tiếng: “Nhiếp Vi Xuân, rốt cuộc ngươi đã đưa cho thái giám quản sự bao nhiêu bạc?”
Ta chỉ không .
Cô nương à, ngươi không hiểu đâu.
Ta dặn dò nàng: “Ta biết ngươi thấy bàn thức ăn này có thể đói bụng, ngươi đừng vội, vẫn còn người chưa đến.”
Lâm Sương nghi hoặc ta, phía sau nàng, thở dài: “Người đến rồi.”
Thẩm Thận thong thả bước đến, khi thấy Lâm Sương thì hơi nhướng mày: “Lâm phi hôm nay sao cũng đến đây?”
“Được rồi, ăn cơm thôi, ta đói rồi.”
Ta một tiếng, dẫn đầu ăn.
Lâm Sương lóng ngóng đứng dậy hành lễ, sau đó ngơ ngác : “Thần thiếp không quấy rầy bệ hạ và… Dung phi dùng bữa, xin cáo lui trước.”
Bản dịch đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết
Bạn thấy sao?