03Trong cung nhanh chóng phái người đưa tin tới.Thái tử và đường muội đã vội vàng phòng, như , ta và Tiêu Trì cũng chỉ có thể gắn bó với nhau.Vở kịch lên nhầm kiệu hoa này, coi như đã hạ màn.Ta đạt mong muốn, vừa ngân nga hát vừa đi vào phòng tắm.Ta biết Tiêu Trì đang ở trong phòng, cố ý hát điệu hát đang thịnh hành nhất, nội dung là niềm vui của nữ tử sau khi gả cho người mình .Ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy, lúc này tâm trạng rất tốt.Nhưng trên thực tế, đầu óc ta đang suy tính rất nhiều chuyện.Dù sao, từ lúc trọng sinh đến giờ, tổng cộng cũng chỉ mới vài canh giờ. Kiếp trước, Tiêu Trì c.h.ế.t vì chứng cuồng loạn của chính mình, hắn đã tự sát.Tiêu Trì là con trai của bạch nguyệt quang của Hoàng đế, những năm gần đây, khi Hoàng đế ngày càng lớn tuổi, các phi tần trong hậu cung cũng không còn khơi dậy hứng thú của ông ta, ông ta càng thêm nhớ nhung bạch nguyệt quang đã khuất.Vì , Hoàng đế đã dồn hết nỗi nhớ nhung lên người Tiêu Trì.Điều này khiến Hoàng hậu và Thái tử phải nhanh chóng trừ khử Tiêu Trì.Để tránh đêm dài lắm mộng.Cho nên, ta cũng phải tăng tốc tiến độ.Bước ra khỏi phòng tắm, ta khoác trên mình chiếc váy ngủ mỏng manh, bên trong là chiếc yếm đỏ thẫm thêu hình uyên ương đạp thủy vô cùng bắt mắt.Ta vừa định lại gần Tiêu Trì, người đàn ông lại lạnh lùng : "Nàng đừng tới gần ta."Ta sững người, như chim sợ cành cong.Nhưng ngay sau đó, trên mặt lại hiện lên vài phần e thẹn của nữ nhi.Nhân vật của ta là một khuê các sa vào lưới , lại cờ gả cho hắn.Ngoài niềm vui sướng, đương nhiên cũng phải có chút tủi thân.Ta tỏ vẻ như đang bị ủy khuất: "Nhưng mà phu quân, đêm nay là đêm phòng hoa chúc của chúng ta mà."Ta mím môi, như sắp khóc.Tiêu Trì cau mày, ánh mắt lướt qua người ta, rồi quyết định nhắm mắt lại.Hắn nằm ở mép giường, không để ý đến ta.Ta do dự một chút, nhẹ nhàng leo lên giường, mái tóc dài cố ý lướt qua yết hầu của người đàn ông, rất nhanh, ta đã ngoan ngoãn nằm xuống phía trong.Một chút thủ đoạn nhỏ không đáng kể, khiến hắn không thể trách cứ.Tuy nhiên, khi ta bắt đầu giả vờ ngủ, lại dần dần tiến lại gần Tiêu Trì.Ta có thể cảm nhận cơ thể người đàn ông đang căng cứng.Không lâu sau, hắn quyết định xuống giường, rồi rời khỏi phòng tân hôn.Ta mở mắt ra, mỉm hài lòng.Một La Sát như Tiêu Trì, nếu thật sự chán ghét một người, nhất định sẽ trực tiếp đuổi đi, chứ không phải tự mình rời đi.Có thể thấy, ta vẫn còn cơ hội.Vậy là tốt rồi.Nhưng thời gian của ta không còn nhiều, ta phải nhanh chóng hành .Sáng sớm hôm sau, Phủ Liễu giúp ta chải đầu trang điểm, bĩu môi : "Đại tiểu thư, nào có ai đêm tân hôn đầu tiên lại ngủ ở thư phòng chứ. Cố gia rõ ràng đang đối xử tệ bạc với người!"Ta người trong gương, mỉm : "Nói bậy, phu quân nhất định là thương tiếc ta, mới để ta thích nghi trước vài ngày. Phu quân nhà ta là người tốt nhất trên đời, không xấu chàng nữa."Phủ Liễu còn muốn thêm vài câu, một bóng người cao lớn bước vào phòng.Trên mặt Tiêu Trì không có biểu cảm gì, chỉ : "Dùng xong bữa sáng, thì vào cung kính trà."Ta quay đầu lại, mỉm rạng rỡ với Tiêu Trì: "Vâng! Phu quân, chàng đang đợi ta cùng dùng bữa sáng sao? Phu quân thật tốt với ta!"Đôi môi đang mím chặt của Tiêu Trì dường như khẽ giật giật, như thể rất bất lực: "..."04Khi ta và Tiêu Trì bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu, Thái tử và Trần Mộc Dao đã có mặt ở đó.Trần Mộc Dao là đường muội của ta, thúc phụ của nàng ấy không có tiếng gì trong triều, ban đầu nàng ấy hứa hôn với Tiêu Trì.Hiện tại, nàng ấy gả vào Đông cung, tự nhiên là vẻ mặt rạng rỡ.Còn Thái tử kiếp này đã cưới người trong lòng, cũng rất hài lòng.Hai người không hề che giấu việc trao đổi ánh mắt với nhau, dù đêm qua mới trải qua đêm tân hôn.Rốt cuộc là phải thương nhau đến mức nào chứ?Nhưng mà...Liệu này có thể kéo dài không?Con người luôn nhớ nhung những thứ mình không có .Nhưng khi thật sự có rồi, không lâu sau sẽ sinh ra chán ghét, rồi hối hận vì lựa chọn ban đầu.Hơn nữa, lần này, ta sẽ đưa Tiêu Trì lên vị trí đó.Thái tử thì tính là cái thá gì?!
Bạn thấy sao?