Ý chí và khả năng tự chủ của hắn, đều kém xa Tiêu Trì. Vì , kiếp trước Tiêu Trì cuối cùng đã tự sát, hắn thà tổn thương chính mình, cũng không muốn liên lụy đến người khác.Phế Thái tử thì khác, hắn đã biến thành ác ma.Điều khiến ta kinh ngạc là, phế Thái tử trên đường bị đày, đã rơi xuống vực. Khi tìm thấy, người chỉ còn lại vài cái xương sườn.Có lẽ sau khi rơi xuống, đã bị chó sói gặm nhấm, c.h.ế.t không toàn thây.Đây chính là báo ứng.Tiên đế nhanh chóng băng hà, Tiêu Trì thuận lý thành chương, đăng cơ hoàng đế.Lúc đầu, vẫn có đại thần phản đối.Lý do là, Tiêu Trì mắc chứng cuồng loạn, e rằng sẽ bất lợi cho triều chính.Nhưng Tiêu Trì đã công bố tất cả những việc của tiên Hoàng hậu.Cái gọi là "chứng cuồng loạn", cũng là do tiên Hoàng hậu hạ độc ra.Tiêu Trì bất đắc dĩ phải kiềm chế cơn giận của mình, trước đó mới biểu hiện thất thường như .Ngày ta sắc phong Hoàng hậu, hỏi Tiêu Trì: "Hoàng thượng trước kia sao không trực tiếp đăng cơ, nhất định phải Thái tử mấy ngày?"Việc này hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện.Sau biến cố trong cung ngày hôm đó, Tiêu Trì đã tiếp quản triều chính.Tiêu Trì : "Nàng vốn nên là Thái tử phi, sau khi lên nhầm kiệu hoa, nàng bị vô số người chế giễu. Cho nên, trẫm muốn cho nàng trải nghiệm cảm giác Thái tử phi một lần."Thì ra là vì .Tiêu Trì vẫn luôn say mê chuyện giường chiếu, bụng ta vẫn mãi không có tĩnh.Các đại thần nhiều lần dâng tấu, thúc giục hoàng đế mở rộng hậu cung.Trực đến khi ta để ngự y xem mạch, xác định thân thể ta không có trở ngại, ta mới âm thầm chằm chằm Tiêu Trì.Phát hiện hắn lén uống thuốc tránh thai.Ta sững người, khóe mắt hơi ươn ướt.Ta cho rằng, bản thân mình nhập tâm quá sâu, bị hắn cảm .Tiêu Trì giải thích: "Mẫu phi mất vì khó sinh, cho dù nàng ấy là bị kẻ gian hãm , trẫm vẫn lo lắng. Đợi nàng qua hai mươi tuổi, trẫm sẽ để nàng mang thai."Ta nhào vào lòng hắn, tựa như một mỹ nhân yếu đuối trượng phu chiều, lại cảm đến mức khóc nức nở.Tiêu Trì vĩnh viễn sẽ không biết, nếu hắn thật sự kiêng dè Trần gia, không để ta sinh hạ hài tử của mình, ta có lẽ sẽ " phu chứng đạo".Thậm chí, trong lúc âm thầm điều tra chuyện không thể mang thai, trong đầu ta đã tính toán ra vài kế hoạch.Hai năm sau, ta thuận lợi sinh hạ đích trưởng tử.Đứa nhỏ này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Thái tử.Tiêu Trì trong việc bồi dưỡng Thái tử, đều là tự mình lấy.Hắn cũng áp chế tất cả các quan viên dâng tấu xin nạp phi.Tiêu Trì từng , bi kịch nửa đời trước của hắn là do đấu đá nội bộ hoàng thất ra, hắn tuyệt đối sẽ không để hài tử của mình cũng rơi vào vòng xoáy tranh giành hoàng quyền.Ta và hắn có tất cả hai trai một , những năm tháng còn lại coi như vui vẻ an khang.Ta luôn biết cách mềm mỏng nhún nhường đúng lúc, tuyệt đối không biểu hiện ra sự cường thế.Nếu không có nguy cơ, thì giấu mình chờ thời.Con người không nhất định phải chim đầu đàn.Đương nhiên, ta cũng thường xuyên để phụ thân và huynh trưởng bày tỏ lòng trung thành, xóa bỏ mọi nghi kỵ của bậc đế vương.Rất nhiều năm sau, vào một buổi hoàng hôn ráng chiều đỏ rực, Tiêu Trì nắm tay ta dạo chơi Ngự Hoa Viên, hắn là người nội liễm trầm ổn, tính cũng lạnh lùng, rất ít khi tâm sự với người khác.Tri kỷ tốt nhất của hắn, dường như chính là ta.Hắn hỏi: "Hoàng hậu, nàng còn trẫm không? Hoàng nhi đã đăng cơ, trẫm có phải là già rồi không?"Hắn bây giờ là Thái thượng hoàng lui về ở ẩn, không còn can thiệp vào chuyện triều chính.Ta mỉm dựa vào hắn: "Hoàng thượng là người mà thần thiếp nhất đời này."Yêu sao? Đương nhiên là .Nhưng, cũng chỉ là bản thân mình một cách trọn vẹn và không chút bảo lưu mà thôi.Ván cờ cuộc đời này, coi như đã đi đúng nước cờ.Nhưng không có nghĩa là, ta tin tưởng vào nam nữ trên thế gian này.-Hết-
Bạn thấy sao?