Vương Phi Ngốc Nghếch [...] – Chương 5

Chương 5

9.

Cửa tẩm điện bị đẩy tung.

Ta không ngờ lại thấy đích tỷ ở đó.

Xiêm y nàng xộc xệch, người ngả vào lòng lão hoàng đế, đôi mắt đẫm lệ mông lung.

Ta chợt nhớ ra, đích tỷ từng nàng muốn hoàng hậu.

Không biết lão hoàng đế có phế bỏ mẫu thân của Thái tử để lập đích tỷ hậu không nhỉ?

Ta không nhịn lại liếc về phía Thái tử – người vừa mới muốn cưới đích tỷ.

Giờ đây, sắc mặt hắn tím tái như gan heo.

“Chuyện này… chuyện này…”

Mặt phụ thân cũng tái mét như tàu lá.

Đích mẫu trực tiếp ngất xỉu.

Thái tử là người phản ứng đầu tiên, hắn xông tới tát cho đích tỷ một cái:

“Tiện nhân không biết xấu hổ! Người đâu! Đánh chết cho bản cung!”

Nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, còn chưa kịp để hắn gọi người, đích tỷ và lão hoàng đế đã cùng nhau ói máu hết đợt này đến đợt khác, phun đầy người nhau.

“Hoàng thượng!”

“Phụ hoàng!”

“Người đâu! Truyền ngự y!”

Tiêu Trường Bình giơ tay che mắt ta lại.

Hắn cúi xuống, kề sát tai ta, từng chữ lạnh băng:

“Đây chính là Hồng Tú Chiêu. Khi nữ nhân uống Hồng Tú Chiêu cùng nam nhân phòng thì cả hai sẽ chảy máu thất khiếu đến chết.”

Hắn lại cao giọng quát:

“Bản vương nghe nữ tử kia là do Cố Hầu đưa vào cung. Cố Hầu cả gan mưu sát quân vương, tội đáng chém!”

Phụ thân và đích mẫu lập tức bị thị vệ vây chặt, ánh đao sáng loáng kề sát cổ.

Ánh mắt Tiêu Trường Bình lại chuyển sang Thái tử.

Mặt Thái tử trắng bệch, lắp bắp:

“Phụ hoàng băng hà, bản cung là thái tử, nên lập tức đăng cơ… để ổn định triều chính…”

Tiêu Trường Bình bật :

“Không vội. Gần đây Thái tử ra vào Hầu phủ quá thường xuyên, hôm nay còn cùng Cố Hầu tiến cung. Việc này bản vương còn phải tra rõ.”

“Trước tiên, mời Thái tử tạm thời an vị ở Đông cung.”

Thái tử cũng bị đè xuống đất.

Phụ thân, đích mẫu, Thái tử – tất cả đều bị khống chế.

Chỉ có ta là Tiêu Trường Bình ôm chặt trong lòng.

Phụ thân ta với vẻ mặt đáng thương, giọng khàn khàn gọi:

“Nữ nhi ngoan… ta là phụ thân của con…”

Ta hằn học đáp:

“Người chắc chắn đã không cho Lại Phúc ăn thịt mỗi bữa!”

10.

Trên xe ngựa trở về vương phủ, ta ngồi cách Tiêu Trường Bình thật xa.

Vì ta chợt nhớ ra – trên người ta cũng có Hồng Tú Chiêu.

Tiêu Trường Bình đưa tay ra, khẽ thở dài:

“Dọa nàng sợ rồi à?”

Ta lắc đầu:

“Vậy… sau này, ban đêm chúng ta không thể ở cùng nhau nữa sao?”

Hắn bật , kéo ta vào lòng, vùi mặt vào cổ ta thì thầm:

“Ôm một cái thì không sao. Đừng tránh xa bản vương như .”

“Chàng vẫn chưa trả lời ta.”

Ta bĩu môi.

Tiêu Trường Bình khàn:

“Phu nhân muốn lắm sao?”

“Ta không biết…”

Ta ra ngoài, rồi lại quay sang hắn.

“Nhưng nếu không như thế thì ta sẽ không có hài tử. Đến lúc đó, chàng sẽ bỏ ta sao?”

Hầu phủ đã sụp đổ.

Nếu Tiêu Trường Bình bỏ ta thì ngay cả chỗ để ngủ trong phòng củi ta cũng không có.

Ta bật khóc.

Hắn lau nước mắt cho ta, dịu dàng :

“Hóa ra bây giờ phu nhân mới hiểu, người nàng có thể dựa vào chỉ còn lại bản vương thôi.”

Ta càng khóc to hơn.

Là đầu óc ta kém cỏi.

Là ta người không rõ.

Tiêu Trường Bình đáng sợ hơn phụ thân ta nhiều.

Hắn chỉ một cái đã khiến những kẻ ta sợ đến run người bị bắt sạch.

“Đừng sợ. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, cả đời này bản vương chỉ có mình nàng là nữ nhân.”

“Còn chuyện ngủ… Nàng uống thêm vài bữa thuốc nữa, Hồng Tú Chiêu sẽ giải.”

“Trước giờ bản vương chưa từng để nàng thất vọng.”

“Giờ nàng có thể tập trung mà mong chờ rồi.”

Hắn cúi xuống hôn lên trán ta.

“Từ nhỏ nàng đã bị hạ thuốc tổn đầu óc, sau này có thể khó mà hồi phục như người thường.”

“Nhưng yên tâm, trạng sẽ không tệ hơn nữa đâu.”

“Nàng đang dần tốt lên.”

“Đừng sợ, bản vương sẽ bảo vệ nàng.”

“Bản vương đã giúp nàng báo thù rồi.”

“Nàng phải vui lên chứ.”

“Nào, ôm bản vương một cái.”

Ta tựa vào lòng hắn mà lòng vẫn rối bời.

Nếu ta không ngốc như

Lúc này liệu ta có hiểu rõ mọi chuyện hơn một chút hay không?

11.

Tiêu Trường Bình lại không trở về phủ liên tiếp mấy ngày.

Tiểu Đào hiện giờ triều đình đang đại loạn, Đại Uyên quốc sắp thay chủ.

Nàng còn , có khi ta sắp trở thành hoàng hậu.

Ta bảo nàng:

“Lại Phúc vẫn còn ở Hầu phủ, ta muốn đón nó về.”

Tiểu Đào sẽ cho người đi đón, ta lắc đầu:

“Lại Phúc chỉ chịu chạy theo ta, ta phải tự mình đi.”

Tiểu Đào muốn rồi lại thôi, ta biết Tiêu Trường Bình không cho nàng để ta ra khỏi phủ.

“Không gặp Lại Phúc, ta sẽ không uống thuốc nữa.”

Ta cố chấp .

Cuối cùng Tiểu Đào vẫn thỏa hiệp.

Khi trở lại Hầu phủ, cả tòa nhà rộng lớn đã vắng tanh.

Trước kia, ta từng lén trốn tới tiền viện không ít lần đều bị kéo về, cuối cùng bị bà vú và bọn nha hoàn thay nhau đánh đập.

Sau này có Lại Phúc ở bên nên ta không chạy nữa.

Ta nghĩ, nếu đón Lại Phúc về phủ Nhiếp Chính thì ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ở yên đó.

“Lại Phúc! Ta đến đón ngươi đây!”

Ta gọi một tiếng.

Nhưng không thấy Lại Phúc vẫy đuôi chạy tới.

Thay vào đó… là Thái tử.

Trông hắn vô cùng nhếch nhác, áo bào lấm lem, có vẻ như mấy ngày rồi không thay đồ, trên người còn vương máu khô.

Hắn lao tới bóp chặt cổ ta, hung dữ Tiểu Đào:

“Cho ngươi một nén nhang, nếu Tiêu Trường Bình không tới thì bản cung sẽ khiến ả biến thành xác chết.”

Tiểu Đào hoảng sợ chạy đi gọi người.

Thái tử như phát điên, lẩm bẩm :

“Ngươi tưởng bản cung thua sao? Sao có thể? Ngay khi Tiêu Trường Bình ngươi, hắn đã thua ta rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...