Hôm nay Hầu phủ thật náo nhiệt, lụa là gấm vóc đỏ thắm giăng đầy khắp sân viện. Ta tựa vào khung cửa sổ nhỏ của phòng chất củi, vui vẻ ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, Lại Phúc cũng phấn khích vẫy đuôi lia lịa. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, ta đã bị bà vú kéo mạnh vào phòng của đích tỷ. Lại Phúc kêu “gâu gâu gâu” liên hồi cũng vô ích. Ta rụt rè sợ hãi, phụ thân lại ôn tồn hòa nhã nói: “A Lam tuy ngu ngốc nhưng rất xinh đẹp, Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ thích con.” Đích tỷ mỉm cười nhìn ta, nói: “Muội muội từ nay sẽ là Vương phi của Nhiếp Chính Vương rồi, muội phải giữ lấy cho chặt phú quý trời ban này đấy.” Sau khi bộ hỉ phục đỏ thẫm được khoác lên người ta bị nhét vào kiệu hoa. Chờ đến khi ngồi yên ổn, ta mới bàng hoàng nhận ra hôm nay là ngày ta thành thân. Sao phụ thân không nói sớm một chút chứ? Ta còn muốn mang cả Lại Phúc theo cơ mà.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?