Gã ta hoảng sợ. Gã vội vàng ngẩng đầu Nhị phu nhân bà ta lại vội vàng quay mặt đi, giả vờ như không thấy.
Việt Trường Ca xuống, thấy một chiếc nhẫn kim sắc ban chỉ (*) trên tay của tên đó.
"Ngươi chỉ là một tên nô tài chuyên việc nặng, tiền công thấp. Vậy từ đâu mà có tiền mua chiếc nhẫn kim sắc ban chỉ?"
Việt Thừa tướng ngẩng đầu tay của tên gã đó. Ông quả nhiên thấy một chút màu vàng, dặn dò người hầu.
" Cởi chiếc nhẫn của hắn ra."
"Vâng."
Gã ta muốn giấu tay sau lưng đã bị mấy tên gia đinh chạy đến thô bạo gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống. Họ đưa nó cho Việt Thừa tướng xem.
Việt Trường Ca quỳ xuống.
"Phụ thân, nhất định có người đã cho hắn chỗ tốt. Tên đó ra lệnh hắn hãm nữ nhi, huỷ thanh danh của nữ nhi. Chiếc nhẫn kim sắc là chứng cứ tốt nhất."
Lý Nhu cố gắng bình tĩnh.
"Ngươi đừng phủ nhận. Đó chỉ là một chiếc nhẫn kim sắc ban chỉ, đâu thể chứng minh cái gì chứ?"
Gã ta cũng vội vàng đáp lời.
"Bẩm lão gia, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư. Đúng , tiểu nhân vô tội, chiếc nhẫn ban chỉ kia…"
Nói tới đây, ta lau giọt nước mắt không hề tồn tại.
"Đây là di vật duy nhất mà nương của tiểu nhân để lại cho tiểu nhân. Từ khi nương của tiểu nhân chế.t, tiểu nhân luôn đem chiếc nhẫn kim sắc ban chỉ này mang theo bên người…"
Lưu Vân tưởng có thể rửa sạch tội cho tiểu thư nhà mình. Sau khi nghe xong những lời đó, sắc mặt lại trở nên nặng nề.
Vẻ mặt Việt Như Sương càng đắc ý. Tuy rằng không biết vì sao Việt Trường Ca lại biết nhanh mồm nhanh miệng hơn so với trước đây, phế vật mãi là phế vật. Ả còn muốn phản kháng? Quả thực là nằm mơ.
Nhưng sắc mặt Việt Trường Ca không thay đổi. Tim không đập nhanh, liếc ánh mắt của tên đó.
"Vậy? Nếu đây là chiếc nhẫn kim sắc ban chỉ của ngươi, mặt trên của chiếc nhẫn có dấu tay của ngươi?"
Khi những lời này ra, tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ. Họ không hiểu ‘dấu tay’ mà Việt Trường Ca đang là cái gì.
"Dấu tay?"
Vẻ mặt Việt Thừa tướng khinh thường hỏi.
"Là như thế này."
Việt Trường Ca vội vàng giải thích.
"Phụ thân, Nhị phu nhân, mỗi người chúng ta sẽ có các đường vân trên tay và dấu tay của mỗi người cũng khác nhau. Nếu lấy lớp màng mỏng của trứng sống bọc lên mặt trên của chiếc nhẫn kim sắc ban chỉ này thì có thể khôi phục dấu tay ở trên đó. Sau đó, con có thể khắc lại dấu tay rồi lần lượt so sánh với dấu tay của mọi người. Lúc đó sẽ rõ ai đã chạm vào nó."
Ở kiếp trước, chỉ nghe đến việc này trong một lớp học tự chọn, không nghĩ nó lại tác dụng lớn như .
Nhị phu nhân chỉ là phu nhân trong hậu viện nên chưa từng nghe qua. Trong lòng bà đầy hoài nghi.
"Điều này là vô nghĩa! Việt Trường Ca, những điều ngươi đang chỉ là để phủ nhận tội lỗi của mình thôi! Lão gia, ngài mau đem đứa nghịch nữ nhục gia môn nhốt lại."
Việt Thừa tướng không lên tiếng mà bắt đầu suy ngẫm, như nghĩ tới cái gì đó.
Ông quan trong triều đã vài thập niên. Trước khi trở thành Thừa tướng, ông đã từng quan chủ sự một khoảng thời gian ở Đại Lý Tự. Lúc tróc nã phạm nhân cũng sử dụng loại biện pháp tương tự như nên ông vẫn biết một chút về nó. Phương pháp mà Việt Trường Ca có thể thử một lần xem sao.
"Người đâu, mang một ít trứng lên đây."
Nhị phu nhân không dám tiếp nữa, bà hiểu rất rõ tính cách của lão gia nhà mình. Nếu như ông mở miệng, điều đó chứng minh phương pháp của tiểu tiện nhân Việt Trường Ca chín phần mười là hữu dụng. Bà ta càng nghĩ càng hoảng sợ. Bà liều mạng nháy mắt với gã đó.
Sao gã ta lại không hiểu ánh mắt đó chứ? Nhưng gã đã hoảng loạn đến mức chưa nghĩ ra chủ ý mới nào để đối phó với huống hiện tại.
Một lát sau, quả trứng mang đến. Việt Trường Ca bước đến lấy quả trứng đập nhẹ, đổ lòng trắng lẫn lòng đỏ ra cái chén. Cô nhẹ nhàng xé màng mỏng bên trong, đi tới trước mặt Việt Thừa tướng.
"Phụ thân, ngài chỉ cần đem lớp màng mỏng này dán lên bề mặt của chiếc nhẫn kim sắc ban chỉ đó thì chân tướng sẽ rõ ràng."
Việt lão gia gật đầu, đem nhẫn kim sắc ban chỉ đưa cho nàng.
Nhìn thấy tác của Việt Trường Ca, mồ hôi trên trán gã ta không ngừng chảy xuống từng giọt. Gã nuốt nước miếng, tim đập như trống.
Gã kết giao với không ít cẩu bằng hữu bên ngoài. Biện pháp của Việt Trường Ca, gã không biết có tác dụng hay không thấy dáng vẻ chắc chắn của nàng, trong lòng gã hốt hoảng. Gã càng nghĩ càng sợ. Cuối cùng gã không thể kiên trì nữa, bùm một tiếng quỳ xuống.
"Lão gia tha mạng, Đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân không phải cố ý muốn hãm Đại tiểu thư. Tiểu nhân thật sự có nỗi khổ tâm..."
Vốn Việt Trường Ca còn muốn biểu diễn cách lấy dấu vân tay để những người này cảm thấy kinh hãi một phen.
"Ngươi chỉ là một tên nô tài thô sử. Chắc chắn ngươi không thể sắp xếp mọi chuyện chu toàn . Ai ra lệnh cho ngươi việc này? Nói ra ta có thể tha cho ngươi một mạng."
* Nhẫn kim sắc ban chỉ: nhẫn màu vàng chuyên bảo vệ tay người bắn cung.
Bạn thấy sao?