“Bộp—”
"A…"
Việt Trường Ca đau đớn mở mắt ra, cánh tay bị bong da tróc thịt. Máu tươi nhiễm lên bộ y phục tơ lụa màu trắng của .
Cô nghiến răng, từng giọt mồ hôi dày trên trán chảy xuống. Thấy dáng vẻ đắc ý của Nhị phu nhân và Việt Như Sương, hận không thể dùng ánh mắt giế.t chế.t cả hai người đó.
“Bộp—”
"A…"
Bởi vì mất cảnh giác, Việt Trường Ca bị quất mạnh đến nỗi ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
Đám nô tài đang đều hít vào một ngụm khí lạnh.
"Nhị phu nhân, xin thương xót…"
Quản gia không đành lòng xem tiếp nên vội vàng đứng ra cầu .
"Tên nào cầu thì tên đó liền thay nó chịu phần còn lại."
Lời này vừa ra, không còn ai dám lên tiếng nữa.
"A… Tạ… ý tốt của… quản gia… Ta… vẫn còn… chịu… ."
Việt Trường Ca nghiến răng, khó khăn chống người dậy.
"Hừ, ta muốn xem ngươi có thể chịu bao lâu. Đánh mạnh lên cho ta!"
Việt Như Sương quát ma ma đang quất roi vì không thích dáng vẻ này của .
Nhìn thấy roi lại sắp quất lên người Việt Trường Ca, đám nô tài đứng xung quanh đều sợ hãi nhắm mắt lại.
“Bộp—”
Bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện chắn trước người Việt Trường Ca, thay chịu một roi.
"A…"
"Lưu Vân?"
Việt Trường Ca ngạc nhiên khi thấy cái người đáng lẽ đã mất tích đã trở về.
Lưu Vân run rẩy cả người, vẫn quan tâm đến Việt Trường Ca trước.
"Tiểu… tiểu thư, người không… sao chứ?"
"Hừ, nha đầu chế.t tiệt kia thế mà còn có mặt mũi quay trở về!"
Nhị phu nhân đứa nha hoàn bất ngờ xuất hiện kia. Bà có chút kinh ngạc.
Lưu Vân quỳ xuống đất, vội vàng giải thích.
"Nhị phu nhân, thật sự Đại tiểu thư bị oan. Tiểu thư không có tư với nam nhân khác. Thỉnh Nhị phu nhân điều tra rõ."
"Khi chúng ta tới, trước mặt ta là y phục tiểu thư nhà ngươi lỏng lẻo đang nằm bên cạnh tên tiểu tử này. Ngươi tiểu thư nhà ngươi bị ta xử oan?"
Nhị phu nhân nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
"Nửa tháng nay, tiểu thư vẫn luôn tĩnh dưỡng ở trong phòng, chưa từng bước chân ra khỏi phòng. Tối hôm qua nô tỳ vẫn luôn bồi bên cạnh tiểu thư, chưa từng rời đi. Hôm nay Xuân Linh tỷ tỷ đến kêu nô tỳ đi giao đồ. Khi trở về liền xảy ra chuyện này, rõ ràng có người khác hãm tiểu thư."
Tuy giọng của Lưu Vân có chút run rẩy, vẫn đem mọi chuyện ra rõ ràng.
"Lưu Vân, thân phận của ngươi là nha hoàn thân cận của Đại tiểu thư. Sao ta có thể biết ngươi chấp nhận dối để bảo vệ tiểu thư nhà ngươi!"
Nhị phu nhân rõ ràng không muốn chừa một cơ hội sống cho Việt Trường Ca. Hôm nay bà ta đã đến mức này để huỷ diệt . Dù Lưu Vân có đúng sự thật, bà ta chắc chắn cũng không bỏ qua cho .
"Nô tỳ không có dối. Nô tỳ gần như nửa bước cũng không rời tiểu thư nhà nô tỳ. Lý đại nương có thể chứng cho nô tỳ."
Thấy bà ta không tin lời nàng , Lưu Vân vội vàng chỉ ra một lão nhân trong đám người hầu. Nhiều năm qua, công việc của Lý đại nương là vẩy nước và quét dọn sân trong viện của Việt Trường Ca. Đối với chuyện của Việt Trường Ca, bà ấy có biết một chút nên có thể thay Việt Trường Ca chứng.
Không ngờ lão phu nhân đó lại tranh thủ phủi sạch quan hệ với Lưu Vân.
"Lưu Vân nương, lời này không thể bậy ."
Rồi vội vàng quỳ gối giải thích với Nhị phu nhân.
"Xin Nhị phu nhân minh xét, tiểu nhân chỉ là một lão nô chút việc nhỏ như vẩy nước, quét sân ở trong viện của Đại tiểu thư. Còn những chuyện khác, lão nô cái gì cũng không biết…"
Trong phủ từ trước đến nay, Đại tiểu thư vẫn luôn không thương. Hiện tại hiển nhiên là huống Nhị phu nhân chiếm thế thượng phong. Bà ta không muốn chứng cho Đại tiểu thư, không tốt không những hỏng chuyện khiến bà mất đi công việc này mà còn ảnh hưởng tới tính mạng.
Việt Như Sương kiêu ngạo bước đến gần Lưu Vân, giơ tay quăng một cái tát lên mặt nàng.
“Bộp—”
"Chủ tử thế nào thì có nô tỳ thế đó. Người tới, đánh mạnh lên cho ta. Đánh cho đến khi nào hai ả tiện nhân thích dối hết lần này đến lần khác này khai ra sự thật mới ngừng!"
"Vâng."
Đuôi roi mang theo luồng gió mạnh quất lên người chủ tớ các nàng. Lưu Vân nóng lòng bảo vệ chủ tử nên đã nằm trên người Việt Trường Ca đỡ roi cho nàng, trong miệng không ngừng hét lớn tiếng.
"Nhị phu nhân tha mạng… tiểu thư nhà nô tỳ thật sự bị oan uổng…"
Bạn thấy sao?