Sở Phong lúc này mới dám đứng dậy:
“Chủ tử, đám thích khách lần này là người của Tấn Vương, xem ra bọn họ đã biết chuyện chúng ta bí mật hồi kinh. Biết chúng ta không dám lớn tiếng, nên dứt khoát phái người đến ám sát. Bây giờ tốt nhất là lập tức trở lại biên ải thì hơn.”
Sở Dạ trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu:
“Được. Ngươi chuẩn bị đi, chờ trời tối thì xuất thành.”
Nói rồi, hắn liếc vào trong phòng:
“Trước khi đi, phái người bảo vệ Kỷ Vân Tịch.”
Sở Phong thoáng sửng sốt, dường như không hiểu, vẫn nghiêm giọng đáp:
“Tuân lệnh.”
Hai người đang chuyện thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
“Kỷ Vân Tịch! Ngươi tưởng trốn trong này là ta không gì ngươi sao?!”
Là giọng của Kỷ Vân Hòa.
Nàng tới nhà ta gì?
Cánh cửa gỗ sắp bị đập thủng một lỗ lớn, dưỡng mẫu xót xa không thôi, đành phải mở cửa.
Ai ngờ Kỷ Vân Hòa dẫn theo một đám gia đinh, lập tức bao vây kín cả sân.
Nàng thậm chí còn tự mang theo một chiếc ghế, đặt giữa sân, ngang nhiên ngồi xuống như thể là chủ nhân nơi này.
“Kỷ Vân Hòa! Ngươi định gì?!”
Ta lao lên chất vấn, bị gia đinh đè chặt lại không nhúc nhích .
Kỷ Vân Hòa chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt:
“Muội muội à, muội không chịu về nhà, tỷ tỷ ta đây đành phải đến tận nơi rước muội thôi.”
Ta nghiến răng, tức giận trừng mắt nàng:
“Ngươi như , phụ mẫu có biết không? Nếu ta cho họ…”
“Muội đừng ngốc nữa.”
Nàng cắt ngang lời ta, khẩy:
“Trong lòng phụ mẫu, từ đầu đến cuối chỉ có một đứa con là ta. Cho dù hôm nay ta có đánh tàn phế muội, bọn họ cũng sẽ không một lời, thậm chí còn giúp ta giấu giếm.”
Ta mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ta vẫn là Vương phi của Lương Vương! Vương gia sẽ chủ cho ta!”
Nàng rộ lên, càng thêm đắc ý:
“Tỷ tỷ đến đây hôm nay chính là vì chuyện đó. Muội tưởng dùng cái cớ ‘khi quân phạm thượng’ để ép phụ mẫu, thì ta sẽ không có cách trị muội sao? Kỷ Vân Tịch, muội cũng có nhược điểm đấy chứ? Ví dụ như… bà ta.”
Vừa , nàng liếc mắt ra hiệu cho đám gia đinh.
Gia đinh lập tức hiểu ý, lao đến khống chế dưỡng mẫu ta, ép bà quỳ rạp xuống đất.
Kỷ Vân Hòa hài lòng gật đầu, bước đến trước mặt ta, bóp cằm ta, ép ta về phía dưỡng mẫu.
“Kỷ Vân Tịch, xem dưỡng mẫu của ngươi đi. Ngươi còn muốn Vương phi nữa sao? Nếu vẫn cố chấp không chịu rút lui, hôm nay ta sẽ đập gãy một chân bà ta! Ta khuyên muội nên ngoan ngoãn cút ra khỏi Lương Vương phủ, đừng mơ tưởng thứ vốn không thuộc về mình!”
[ – .]
Tức giận đến cực điểm, ta nhân lúc nàng sơ ý, cắn mạnh vào tay nàng một cái.
Nàng thét lên, định giơ tay tát ta, bàn tay còn chưa kịp hạ xuống thì “vút” một tiếng, một viên đá bay tới đánh trúng mu bàn tay nàng.
“A! Là ai?! Ai dám đánh ta?!”
15
“Là ta.”
Lời vừa dứt, những viên đá như mưa rơi xuống, chính xác đánh trúng từng tên gia đinh, khiến bọn chúng đứng trơ như tượng, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Chỉ còn lại một mình Kỷ Vân Hòa.
Sở Dạ từ hậu viện bước ra, đỡ lấy ta, che chắn ta sau lưng, lạnh giọng với Kỷ Vân Hòa:
“Đại tiểu thư Kỷ gia cũng quá bá đạo rồi đấy? Kiểu ngang ngược này, có khác gì cường đạo?”
Kỷ Vân Hòa rõ ràng đã hoảng, cảnh giác lùi về sau:
“Ngươi… ngươi là ai?”
Sở Phong định lên tiếng, bị Sở Dạ giơ tay ngăn lại.
“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là… ngươi phải xin lỗi Vân Tịch.”
Kỷ Vân Hòa bật khẩy:
“Thật nực ! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là đích nữ của Hộ bộ Thượng thư đại nhân Kỷ gia, là Vương phi tương lai của đương kim Lương Vương! Ngươi dám đụng vào ta, chán sống rồi sao?!”
Sở Dạ không đáp, chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Sở Phong.
Ngay sau đó, Kỷ Vân Hòa bị kéo ngã dúi xuống đất, bị đè c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống, ép sát trán vào nền đá xanh.
Nàng giãy dụa, thế nào cũng không thoát ra . Trán liên tục đập xuống nền đá, m.á.u trào ra ướt đỏ cả mặt.
Nàng vừa khóc vừa hét:
“Kỷ Vân Tịch! Ngươi lại dám đối xử với ta như ! Đợi sau này ta Vương phi, nhất định bắt ngươi trả lại gấp trăm lần!”
Sở Dạ nhíu mày, giọng lạnh như băng:
“Xem ra vẫn chưa biết sợ. Tát! Đánh đến khi nào chịu nhận sai mới thôi.”
Sở Phong lập tức xắn tay áo, bắt đầu vung tay tát trái tát phải, như mưa rơi tầm tã.
Chỉ một lúc sau, mặt Kỷ Vân Hòa sưng vù như đầu heo.
Nàng rấm rứt cầu xin tha thứ:
“Xin lỗi… là ta sai rồi…”
Sở Dạ hừ lạnh:
“Xin lỗi ai?”
Kỷ Vân Hòa run rẩy, lập tức hiểu ý:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Vân Tịch muội muội… xin lỗi… là tỷ sai rồi… tỷ không dám nữa…”
Sở Phong nghe xong, còn hỏi lại đầy thiện ý:
“Đại tiểu thư, nghỉ một chút chứ? Còn thiếu hai cái nữa mới đủ năm mươi, có cần ta đánh tròn số luôn không?”
Bạn thấy sao?