Vương Phi Lại Bỏ [...] – Chương 12

12

Giờ phút này, chỉ còn hắn mới cứu nổi ta.

Kỷ Vân Hòa nghe ta nhắc đến tranh vẽ, càng đắc ý, mỉm :

“Thái hậu nương nương, không bằng cứ theo ý nàng ta, cho cung nhân đem bức họa tới đối chiếu, để nàng c.h.ế.t cũng tâm phục khẩu phục.”

Cung nhân rất nhanh đã đi lấy tranh.

Khoảng nửa canh giờ sau, cung nhân quay lại — phía sau còn có Lý Cảnh Thừa và Hoàng đế cùng đi vào, theo sau họ là… Ngọc Thúy!

Nàng nháy mắt với ta một cái, mỉm đầy thần bí.

Khoảnh khắc ấy, ta lập tức nhẹ cả người, suýt rơi nước mắt vì cảm .

Ngọc Thúy! Hảo tỷ muội! Lần này ngươi đúng là cứu mạng ta đó!

Về rồi ta nhất định thưởng thêm đùi gà cho ngươi!

Thái hậu thấy Hoàng đế cũng đến, hơi sửng sốt:

“Hoàng thượng không ở yến tiệc, sao lại chạy tới đây?”

Hoàng đế ngồi xuống, híp mắt:

“Trẫm nghe nơi này có chuyện náo nhiệt, bèn tới xem thử. Mẫu hậu cứ tiếp tục thẩm vấn là .”

Thái hậu nghe , liền ra hiệu cho người mở bức họa.

Mọi người đều nín thở, chằm chằm vào bức tranh.

Trong tranh, một mỹ nhân đứng dưới tán chuối xanh.

Mi tâm nàng — không có nốt ruồi son.

Chuyện gì ?!

Ta ngẩng đầu về phía Lý Cảnh Thừa.

Hắn khẽ cong môi, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, một tác như vuốt nhẹ giữa trán.

Ta chợt nhớ ra — ngày đó, khi chúng ta bị thích khách truy sát, trốn trong hẻm nhỏ, hắn cũng từng .

Khi ấy hắn :

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

Mũi ta cay xè.

Thì ra, một người đặt nơi tâm khảm… lại khiến lòng ta rung đến .

Không ai ý đến hành nhỏ giữa ta và Lý Cảnh Thừa. Tất cả ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Kỷ Vân Hòa.

Nàng trừng lớn mắt, thất thanh hét lên:

“Sao lại thế này?! Không thể nào! Gọi họa sư tới đây đối chất! Hắn dám ta thế này sao?!”

Thái hậu bắt đầu mất kiên nhẫn, gằn giọng:

“Vô lễ! Ầm ĩ nửa ngày chưa đủ à? Ai gia không rảnh để chơi với ngươi! Lôi xuống đánh!”

Dứt lời, Thái hậu đứng dậy toan rời đi.

Kỷ Vân Hòa liền nhào tới, quỳ rạp dưới chân bà, không ngừng dập đầu.

“Thái hậu nương nương! Xin người nghe thần nữ nốt! Thần nữ thật sự là Kỷ Vân Hòa!”

Nàng vừa khóc vừa quay lại, chỉ tay về phía ta và Lý Cảnh Thừa:

“Là bọn họ! Là bọn họ bày mưu tính kế! Hắn… hắn là nhân của muội muội thần nữ! Lần trước còn cùng nhau bắt nạt thần nữ, xin Thái hậu minh giám!”

[ – .]

Thái hậu và Hoàng đế cùng quay đầu theo hướng nàng chỉ.

Ngón tay nàng… đang chỉ vào — Lý Cảnh Thừa.

Hoàng đế không nhịn , bật ha hả, vỗ vỗ vai Lý Cảnh Thừa:

“Ngươi … hắn là nhân của muội ngươi à?”

Kỷ Vân Hòa như vớ cọc cứu sinh, liên tục gật đầu:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng !”

Quận chúa Gia Lăng sững sờ, suýt rơi cằm:

“Vân Hòa, ngươi ? Người ấy là Cảnh Thừa ca ca mà!”

“Cái… gì…?”

Kỷ Vân Hòa như bị rút cạn khí lực, lẩm bẩm:

“Hắn… hắn là Lương Vương điện hạ?”

Lý Cảnh Thừa bước tới trước mặt nàng, khẽ liếc nàng một cái, lạnh lùng :

“Chính là bản vương.”

‘25

“Sao có thể?! Sao lại như ?!”

Kỷ Vân Hòa như chợt hiểu ra điều gì đó, lên điên dại:

“Lương Vương điện hạ! Ngươi đã sớm biết nàng ta là giả, đúng không?! Vậy ngươi cũng có tội! Ngươi giống ta, giống cả nhà họ Kỷ ta — đều phạm tội khi quân phạm thượng!”

Nàng ta như phát cuồng, bò tới trước mặt Thái hậu, dập đầu liên tục:

“Thái hậu nương nương! Thần nữ xin tố cáo Hộ bộ Thượng thư Kỷ Khang Minh tráo đổi Vương phi, để con Kỷ Vân Tịch giả danh mạo nhận! Còn có… Lương Vương Lý Cảnh Thừa đồng lõa bao che! Tất cả đều có tội! Tất cả đều phải chết! Phải c.h.ế.t cùng ta!”

Thái hậu chau mày thật sâu, ánh mắt hơi do dự, quay sang Hoàng đế như muốn thăm dò.

Hoàng đế lại rất dứt khoát, giọng thản nhiên vang lên:

“Con Hộ bộ Thượng thư Kỷ Khang Minh, Kỷ Vân Hòa, thất lễ trước mặt trẫm, ngôn hành điên loạn, kéo đi đánh ba mươi trượng nặng, đợi vết thương lành thì nhốt vào Tháp Người Điên, vĩnh viễn không thả ra!”

Kỷ Vân Hòa chỉ tay về phía ta, lớn như phát điên:

“Hahahaha! Kỷ Vân Tịch, ngươi nghe chưa?! Ngươi thua rồi! Người chiến thắng cuối cùng là ta! Là ta!”

Hai thị vệ nội đình đi qua bên cạnh, nắm lấy tay Kỷ Vân Hòa, kéo nàng dậy.

Sắc mặt Kỷ Vân Hòa tái nhợt, nàng gào thét thất thanh:

“Các ngươi gì?! Các ngươi muốn gì?! Ta là Kỷ Vân Hòa, là Lương Vương phi! Kỷ Vân Tịch là giả! Là nàng ta!”

Hoàng đế mất kiên nhẫn, phẩy tay ra hiệu.

Thái giám tổng quản lập tức hiểu ý, cất giọng the thé:

“Còn ngây ra đó gì? Mau kéo xuống!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Kỷ Vân Hòa bị lôi đi, chẳng bao lâu sau, từ hành lang dài của hoàng cung vọng đến tiếng hét thảm thiết xé gan xé ruột, nhanh chóng bị tiếng nhạc yến tiệc vang lên át đi hoàn toàn.

Quận chúa Gia Lăng cũng bị giam lỏng, bắt về phủ đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm.

Đến đây, chuyện này… cuối cùng cũng kết thúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...