Ta khẽ nắm chặt vạt váy, toàn thân run rẩy, cố gắng giữ nụ trên môi:
“Muội Muội rồi, ta là Lương Vương phi, Kỷ Vân Hòa.”
Hai người liếc nhau một cái, liền bật chế nhạo.
“Giả vờ đủ rồi đấy! Vân Hòa đã kể hết với ta rồi — ngươi cướp mất ngôi Vương phi của tỷ tỷ ruột, còn dám ra vẻ ở đây? Có tin ta đi với Cảnh Thừa ca ca không?!”
Nói xong, Quận chúa Gia Lăng đẩy mạnh vào vai ta:
“Tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác! Hôm nay bổn quận chúa phải thay trời hành đạo, dạy dỗ ngươi một trận!”
Ngọc Thúy vội vàng đỡ lấy ta, quỳ xuống biện hộ:
“Quận chúa, đây là trong cung. Dù thế nào, Vương phi nhà nô tỳ cũng là hoàng tẩu của người, người không thể vô cớ mắng chửi nhục như !”
Quận chúa lập tức nổi giận, đá Ngọc Thúy một cú:
“Trong cung thì sao? Ta lớn lên ở đây từ nhỏ, Hoàng đế ca ca còn chẳng nỡ mắng ta, ngươi dọa ai đấy? Hay là các ngươi chột dạ, sợ ta vạch trần, không gánh nổi cái tội ‘khi quân phạm thượng’ hả?!”
Ta vội chắn trước mặt Ngọc Thúy, hạ giọng :
“Quận chúa, nếu người thật lòng là bằng hữu của Kỷ Vân Hòa, hẳn cũng hiểu chuyện này nặng nhẹ ra sao. Nếu các người thật sự muốn ầm lên, thì mọi người cùng c.h.ế.t chung đi.”
“Ngươi! Ngươi dám uy h.i.ế.p ta?! Ta đi méc Hoàng đế ca ca ngay!”
Quận chúa tức đến mức nghiến răng, quay người định rời đi mách lẻo, bị Kỷ Vân Hòa giữ lại.
“Quận chúa, vạn lần không ! Chuyện này chỉ cần âm thầm trừng con tiện nhân kia một chút là rồi, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!”
Quận chúa nghe liền quay phắt lại, đá mũi giày lên, chỉ vào ta hất hàm:
“Này, đồ mạo danh! Nếu hôm nay ngươi quỳ xuống lau giày cho bổn quận chúa, ta sẽ tha cho ngươi!”
Ta chẳng buồn để ý đến nàng ta, xoay người bỏ đi thẳng.
Quận chúa Gia Lăng thấy ta dám ngơ, lập tức gào lên:
“Kỷ Vân Tịch! Ngươi dám không nghe lời ta?! Ta đi báo với Hoàng đế ca ca, rằng ngươi không phải Vương phi thật!”
Ngay lúc đó, một giọng uể oải đầy uy nghi bỗng vang lên phía sau:
“Ai là giả? Đến với ai gia nghe một chút.”
23
Nghe tiếng, ta quay đầu lại, liền thấy một phu nhân y phục hoa lệ, một đám cung nữ, thái giám vây quanh từ xa bước đến.
Tất cả cung nhân xung quanh lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Tham kiến Thái hậu nương nương!”
Ta cũng vội vàng quỳ theo.
[ – .]
Quận chúa Gia Lăng quỳ bên cạnh ta, hoảng hốt đến mức suýt khóc, miệng lẩm bẩm:
“Xong rồi xong rồi! Ta chỉ định dọa nàng ta chút thôi, sao lại để Thái hậu nghe thấy chứ?! Giờ phải sao đây…”
Thế là cả ba người — ta, Kỷ Vân Hòa, và quận chúa Gia Lăng — đều bị Thái hậu đưa đến một tòa thiên điện.
Thái hậu nhất quyết muốn rõ trắng đen, Kỷ Vân Hòa thấy không thể qua loa lấp l.i.ế.m nữa, dứt khoát đẩy hết tội lên đầu ta.
“Thái hậu nương nương minh, thần nữ Kỷ Vân Hòa, vốn là chính thất Vương phi của Lương Vương điện hạ, phu thê thần nữ từng ân ái hòa thuận. Ai ngờ muội muội Kỷ Vân Tịch lại mạo danh thần nữ, giả thần nữ nhập phủ, đoạt mất vị trí Vương phi của thần nữ. Hai tỷ muội bọn thần nữ dung mạo giống nhau như đúc, thật đáng thương cho Lương Vương điện hạ đến nay vẫn bị lừa gạt mà không hay biết gì…”
Nàng ta đến đây còn sụt sịt hai tiếng, diễn cảnh uất ức tột cùng.
Quận chúa Gia Lăng lập tức hùa theo:
“Đúng ! Thần nữ có thể chứng! Nàng ấy mới là Kỷ Vân Hòa thật, con đã quen biết nhiều năm, tuyệt đối không thể nhận nhầm!”
Thái hậu liếc Kỷ Vân Hòa một cái, lạnh nhạt hỏi:
“Ngoài lời chứng của quận chúa, còn có chứng cứ gì xác thực ngươi là Kỷ Vân Hòa?”
Thấy Thái hậu có vẻ tin lời mình, Kỷ Vân Hòa lập tức mừng rỡ, vội vàng :
“Thần nữ giữa trán có một nốt ruồi son, bẩm sinh đã có. Hôm tuyển phi, họa sư trong cung đã đến vẽ chân dung, hẳn là cũng ghi lại đặc điểm này. Thái hậu chỉ cần cho đối chiếu là rõ.”
Thái hậu lạnh lùng quét mắt qua trán ta và Kỷ Vân Hòa, thấy cả hai đều có điểm đỏ giữa mi tâm, liền ra lệnh:
“Người đâu, mang hai chậu nước tới, rửa mặt cho các nàng.”
Ta lập tức toát mồ hôi lạnh, toàn thân run lẩy bẩy.
Còn Kỷ Vân Hòa thì trông như đã nắm chắc phần thắng, ta với ánh mắt đắc ý và khiêu khích.
Ta đảo mắt quanh — người đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi Ngọc Thúy.
Lúc mấu chốt thế này…
Đừng là nàng lại bỏ chạy nữa nhé?!
24
Đám cung nhân nhanh chóng tiến đến lau sạch mặt cho hai người chúng ta.
Thái hậu vừa thấy giữa mi tâm ta không có nốt ruồi son, lập tức vỗ bàn tức giận:
“Tốt lắm! Ngươi lại dám giả mạo Lương Vương phi, khi quân phạm thượng! Người đâu, lôi nàng ta ra ngoài nện thật nặng, để răn cung quy!”
Ta hoảng hốt quỳ sụp xuống, vội vàng biện bạch:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Thái hậu nương nương! Đây chỉ là lời phiến diện của nàng ta, sao có thể dễ dàng tin tưởng? Khi nãy chính nàng ta cũng , ngày tuyển phi có họa sư đến vẽ chân dung. Xin người hãy đem bức họa ra đối chiếu, để thần nữ rửa sạch oan !”
Nói những lời này, giọng ta đã bắt đầu run.
Ta biết bức họa đó cũng chẳng giúp gì, chỉ còn cách kéo dài thời gian, hy vọng Lý Cảnh Thừa đến kịp.
Bạn thấy sao?