Đêm trước ngày thành thân, vị hôn phu của ta đột nhiên tuyên bố muốn cưới muội muội cùng cha khác mẹ của ta.
Khắp kinh thành, ai nấy đều chê ta không bằng muội ấy.
Thế sáng hôm sau, Nhiếp chính vương Phó Tụng lại mang theo thánh chỉ bước vào cửa phủ, đường đường chính chính cầu hôn, muốn cưới ta chính thê.
Ta gả cho chàng, mỗi ngày đều chăm lo việc lớn việc nhỏ trong phủ, kính chồng dạy con, gắng sức trở thành một Vương phi xứng đáng với thân phận Nhiếp chính vương của chàng.
Cho đến yến tiệc Trung Thu, ta vào cung tạ ơn Hoàng thượng ban hôn, lại nghe thấy Người tức giận trách mắng Phó Tụng, giọng đầy tiếc nuối:
“Ngươi là Nhiếp chính vương, muốn cưới một Trương Nhược Y có gì khó? Vậy mà lại vì nàng, cam tâm nguyện cưới người tỷ tỷ mà nàng chán ghét, chỉ để nàng sống yên vui? Đáng không?”
Phó Tụng nâng chén, khẽ khổ:
“Quyền thế không đổi của nàng, ít nhất có thể dọn sạch chướng ngại trên đường nàng đi đến hạnh phúc. Thế là đủ rồi.”
Thì ra, những lời chàng với ta về bạc đầu chẳng rời, đều là hư ngôn.
Thì ra, mọi điều chàng … chỉ vì muốn muội muội ta sống vui vẻ an yên.
Nếu đã như , thì ta sẽ thành toàn cho tất cả bọn họ.
1
Ta chật vật bỏ chạy khỏi Tử Thần điện.
Thị nữ chờ ở ngoài thấy ta nước mắt đầm đìa, vội tiến lên hỏi han: “Vương phi, người sao ?”
Ta khẽ lắc đầu, nghẹn ngào chẳng nên lời.
Âm thanh tơ trúc vang lên réo rắt, Phó Tụng và hoàng thượng cũng thong thả bước về phía yến tiệc.
Sợ bị họ thấy, ta vội kéo tay Thị nữ trốn sau giả sơn bên cạnh.
“Phó Tụng, Nhược Âm coi chàng như trời, chân tâm thật ý mà chàng, nếu một ngày nàng biết hết thảy mọi chuyện, chàng có hối hận chăng?”
Phó Tụng nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm kiên định: “Nàng sẽ không biết, mà ta cũng sẽ không hối hận.”
Gió đầu thu phảng phất, lẽ ra phải dịu dàng dễ chịu, mà ta chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Ta loạng choạng lùi một bước, chạm phải ánh mắt đã hiểu rõ hết thảy lại đầy thương cảm của Thị nữ.
Hóa ra, mọi người đều biết cả…
Ta nắm chặt lấy giả sơn, thấp giọng dặn: “Chuyện hôm nay, ngươi liệu mà giữ mồm giữ miệng.”
Thị nữ liên tục gật đầu, dìu ta đi về phía Ngự hoa viên.
Hoa trong viên nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Ta ngồi nơi đình nghỉ, những cánh hoa rơi mà xuất thần.
Ký ức như đèn kéo quân, từng mảnh từng mảnh hiện về.
Thuở ấy, trước ngày thành thân, vị hôn phu Thẩm Ung bất ngờ quỳ gối trước phụ thân ta, lời tha thiết muốn cưới thứ muội Trương Nhược Y, thậm chí cam nguyện từ bỏ thân phận thế tử hầu phủ, sẵn sàng nhập chúc.
Chân của hắn khiến ta trở thành trò cho thiên hạ.
Lời đồn lan khắp kinh thành, dân chúng đều bảo ta mang trọng bệnh kín đáo, bởi mới bị hủy hôn ngay đêm trước đại hôn.
Ta thương tâm khôn xiết, từng có ý tìm đến cái chết.
Nhưng sáng hôm sau, Nhiếp chính vương Phó Tụng lại mang thánh chỉ và sính lễ đến cửa, đã ái mộ ta từ lâu.
Ta xem chàng như cọng rơm cứu mạng, lập tức đồng ý gả cho chàng.
Thế mà giờ lại, sự cứu vớt mà ta từng tin tưởng, trong mắt người đời lại chỉ là một trò .
Không biết từ khi nào, Phó Tụng đã đứng trước mặt ta.
Vừa thấy ta, lông mày đang nhíu chặt của chàng liền giãn ra, cầm lấy tay ta đặt vào lòng bàn tay chàng:
“Sao lại ngồi đây một mình?”
“Dẫu đầu thu chưa lạnh, thân thể nàng yếu ớt, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.”
Ta chớp mắt, ép nước mắt trở về:
“Hoa trong Ngự hoa viên rất đẹp, chẳng hay mà đã ngắm quá lâu.”
Phó Tụng ôm ta vào lòng, giọng đầy ôn nhu: “Hôm nay đừng ngắm nữa, không? Đã khuya rồi, chúng ta nên hồi phủ, đợi ít ngày nữa rồi lại vào cung xem.”
Ta thuận theo gật đầu, cùng chàng trở về vương phủ.
Chỉ là, khi về tới tẩm điện, Phó Tụng lấy cớ có việc phải sang thư phòng.
Ta nằm trên giường trằn trọc mãi không thể chợp mắt.
Chuyện hôm nay cứ quanh quẩn trong đầu, khiến ta thao thức không yên.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ta vẫn quyết định tới thư phòng, rõ ràng với Phó Tụng.
Chỉ là, vừa bước đến tiền viện, đã thấy sân phủ tối om, đến cả lồng đèn trước cửa cũng chưa từng thắp sáng.
Tiểu đồng gác cổng gà gật buồn ngủ, ta liền cùng nha hoàn thân cận là A Mãn rón rén bước vào thư phòng.
Lồng đèn bỗng sáng rực, chiếu rõ mọi vật trong phòng.
Bạn thấy sao?