Vương Phi Bá Đạo [...] – Chương 9

An Hòa đi rồi thì Trương phu nhân mới nhéo tai chồng mà mắng :" Ông này lúc nãy con bé thì ông cứ đồng ý đi dài dòng gì để con bé giận dỗi "

" Bà bỏ ra đi đau tôi , không phải là tôi không muốn mà là tôi chưa kịp xong thì con bé đã đùng đùng bỏ đi rồi "

Trương phu nhân bỏ tay ra khỏi tai chồng rồi chống hai tay vào nạnh đi lại trước mặt ông :" Tôi không cần biết ông liệu hồn mà chuyện với Hòa nhi của tôi đi . Con bé cũng gần 20 tuổi hoàng thượng cũng đã 22 cả hai đều đã đến tuổi thành thân , không những Hòa nhi hoàng thượng như hoàng thượng thái hậu cũng đều quý con bé ông còn chần chừ gì nữa "

Không để ông trả lời bà kéo luôn ông ra ngoài :" Khi nào Hòa nhi trở lại thì ông sẽ vào còn không thì hôm nay đừng về Trương gia nữa nghe chưa " , xong bà đóng luôn cửa lại . Trương lão gia đơ người đứng im một lúc rồi mới thở dài bước đi :" Ta đường đường là quan một nước thế mà lại bị vợ và con chửi không ra gì. Haizz...thôi thì mai vào cung gặp thái hậu , giờ đi an ủi Hòa Nhi "

Trương lão gia quan thượng thư rất lòng tiên đế đã Trương gia lại có nhiều công với nước nên luôn đứng ở bậc hàng đầu . Ông vừa gặp phu nhân hiện tại đã ngay từ lần đầu tiên , mặc dù bà chỉ sinh một đứa con ông vẫn không lập thêm thiếp mặc kệ lời bên ngoài. Không chỉ ông còn mạnh dạng tuyên bố gia tài này sau này giao lại hết cho An Hòa .Ông bên ngoài là người nghiêm khắc ai cũng rất kiêng nể ông thế mà về nhà lại sợ thê tử và con . Cái này hiện đại người ta " tiếng sét ái , ra ngoài cá mập về nhà cá con "

•Hàn Cung Vương Phủ

~Điệp Oản Các

Minh Lan nằm trên giường trước mặt là một cung nữ đang ngồi canh trên tay ôm chiếc túi xách mang theo gật gù ngủ . Cô mở mắt thấy mình đang nằm ở nơi nào đó rất lạ , xung quanh thì thấy có người ngồi bên . Minh Lan ngồi dậy ngó ngồi bên giường một lượt thì phát hiện cái túi xách của mình đang ở trong lòng ta .

Minh Lan từ từ bỏ từng ngón tay của ra một cách nhẹ nhàng để lấy lại túi xách. Khi sắp lấy túi rồi thì tự dưng ta mở mắt trợn tròn . Cô giật mình cướp túi rồi ngồi lùi lại vào góc giường vẻ mặt hơi sợ hãi. Cứ nghĩ mình sẽ không qua kiếp nạn này thì tự nhiên kia quỳ xuống mặt cúi sát đất liên tục :" Xin lỗi tiểu thư tôi không cố ý sợ đâu " . Câu này đi lại nhiều lần , Minh Lan ngỡ ngàng trèo xuống giường đỡ dậy :" Không sao , không sao đừng mà "

Thấy bình tĩnh rồi Minh Lan mới hỏi :" Cô tên gì , đây là đâu ?"

"Tôi tên Vô Ưu là nô tì đích thân đại nhân Hắc Bạch điều đến để chăm sóc và canh chừng . Còn nơi này là Hàn Cung Vương Phủ của Hàn Thân Vương, chỗ đang ở là Điệp Oản Các "

( Lại thêm tiết hóc búa gì nữa đây , câu chuyện này thật phức tạp) , nghĩ .

Cô tuy không hiểu vẫn cố mỉm hỏi tiếp :" Hắc Bạch là tên thân vương gì đó hả ?"

Vô Ưu xua tay :" Không Vương Gia tên là Ấn Tử còn Hắc Bạch là thân cận của vương gia . Ở nơi này trừ vương gia ra thì đại nhân là người có tiếng nhất ai cũng phải sắc mặt để chuyện "

" Haha ở kia thì có Diêm vương gia(1) và Ngưu Ma Vương (2) , ở đây thì có Hàn Cương Thi (3) và Hắc Bạch . Sao ta không thêm là Vô Thường đi cho nó đủ bộ mà lại tên là Vô Ưu đúng là hủy đội hình mà "

(1) Diêm vương gia là biệt danh đặt cho Hạ Vũ

(2) Ngưu Ma Vương là biệt danh đặt cho Tiêu Lãnh

(3) Hàn Cương Thi là biệt danh đặt cho Ấn Tử

Thấy lẩm bẩm gì đó Vô Ưu nghiêng đầu hỏi :" Cô gì cơ ? "

" À không có gì " , vừa vừa đi lại bàn cầm táo lên ăn

Vô Ưu cũng đi lại ngồi đối diện , cả hai chuyện :

" Cô đúng là không phải người bình thường mà " , Vô Ưu

" Hả tôi không bình thường " , nheo mắt khó hiểu

" Thì đúng mà , trước giờ vương gia không thích nữ nhân lại gần mình cũng không thích ngắm nữ nhân, chung là không ai lọt vào mắt cả . Vậy mà ngài ấy lại bế từ hoàng cung về đây cho ở nơi sang trọng lại có người hầu hạ . Như có phải là không bình thường không "

Minh Lan nghe hắn bế mình thì suýt nữa hóc táo . Cô đặt quả táo xuống ho lên khù khụ rồi vả nhẹ vào mặt mình vài cái

"Cái gì tên đó bế tôi , không rồi hắn bóp cổ mình xong rồi lại mang mình về chắc chắn là có tâm cơ gì đó không tốt lành gì . Con người không thể thay đổi nhanh như mình phải chuồn khỏi đây thôi "

Cô đẩy ghế đi ra ngoài cửa thì bị Vô Ưu ngăn lại không cho mở cửa ra ngoài . Vô Ưu đứng dang tay ra trước mặt :" không Hắc Bạch đại nhân không cho ra ngoài khi nào tỉnh lại phải đi báo ngay với ngài đấy "

( Mình đoán đúng mà giữ mình lại không cho ra ngoài là có tâm cơ cả )

Cô đẩy Vô Ưu ra nhất định đòi ra ngoài :" Tôi nhất định phải đi " . Vô Ưu tóm lấy chân ôm thật chặt :" Không mà đi thì ta sẽ mất đầu đó "

Hai người giằng co mãi Minh Lan không thể dứt chân ra . Đang không biết gì thì trông thấy túi xách trên giường

( Thuốc ngủ hình như vẫn ở trong túi , có cách rồi )

Nghĩ ra kế Minh Lan thay đổi thái độ ngoan ngoãn quay lại giường ngồi còn Vô Ưu cứ lẽo đẽo theo sau không rời mắt khỏi một giây nào . Ngồi tầm 1 phút bắt đầu hành , Vô Ưu :" Cô xinh đẹp "

"Ta không cho ra ngoài đâu khỏi nịnh "

"Ấy ấy tôi đâu có ý đó , lại đây tôi bảo "

Cô vẫy tay kêu Vô Ưu lại gần mình . Vô Ưu cũng lại gần rất dè chừng.

" Cô cũng biết ta rơi từ trên trời xuống đúng không? " , Minh Lan kéo tay Vô Ưu ngồi xuống

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...