Từ lúc xuất hiện đến giờ luôn mang lại cho hắn một cảm giác khá quen thuộc, từ nụ ánh mắt cách ôm và giọng điệu đều giống với nhóc trong suy nghĩ của hắn.
Cô nhóc trong dòng hoài niệm của Ấn Tử chính là Bối Chỉ San - Đích nữ của Bối gia , có cha tể tướng mẹ cáo mệnh phu nhân . Sinh ra đã cả gia tộc nâng trên tay nhẹ nhàng bao bọc hơn chân châu phỉ thúy. Cô sinh ra định sẵn sẽ trở thành hoàng hậu tương lai của Đọa Tịch , " thanh mai trúc mã " bên cạnh đại hoàng tử Ấn Tử. Ngày sinh thần thứ 9 của đại hoàng tử đã mang ngọc bôi uyên ương - một trong những báu vật hoàng thất số lượng chỉ có 1 đôi duy nhất, ra tặng cho thề sau này sẽ như đôi uyên ương luôn có cặp không bao giờ xa cách . Để đáp lại nó vào sinh thần thứ 15 của Ấn Tử, Chỉ San đã tự tay thêu hình đôi chim uyên ương đó vào một chiếc túi vải màu sám tuy đơn giản lại chứa đựng tâm tư quý giá của mình để tặng lại cho .
Hai đứa trẻ ngây thơ trân quý hai món đồ luôn mang bên mình và coi nó như mạng sống bất cứ mọi thứ để bảo vệ. Nhưng hạnh phúc lại không thật sự ở lại với tuổi thơ của chúng , Bối gia bị kết án tội thi quân , mạng tội ám sát hoàng tử , tam tộc ban rượu độc riêng gia đình bị thiêu c.h.ết . Ấn Tử bị thương sau khi tỉnh lại đã không kịp ngăn cản ngọn lửa chỉ biết đứng im cả nhà người mình thương chìm vào biển lửa .
Từ lúc đó đến giờ đã 9 năm trôi qua Ấn Tử đã thay đổi tính cách hoàn toàn không còn là đứa trẻ vui vẻ hay thích nô như lúc nhỏ nữa mà trở thành một vương gia tàn nhẫn ngang ngược lạnh lùng vô cảm . Đồng nghĩa với nó hắn cũng đã không thấy nửa miếng ngọc suốt 9 năm và bây giờ lại trông thấy nó trên người một vừa quen vừa lạ khiến bao kí ức cố quên lại ùa về .
Miếng ngọc từng chủ nhân trước kia coi là tính mạng lại bị Minh Lan coi là vật để trao đổi. Cô thừa nhận miếng ngọc là của mình lại sẵn sàng đưa nó cho hắn để sống đúng là trái ngược hoàn toàn. Chính vì đó hắn không tin mà càng tức giận thuận tay lấy lại miếng ngọc rồi lôi ra cạch vách núi lạnh lùng buông tay trước sự chứng kiến và ngỡ ngàng không chỉ của riêng mà của tất cả người ở đây .
Minh Lan bị ném xuống đột ngột não bộ chưa nhận biết cái chết tay buông thõng toàn thân nhẹ bỗng như mây, mắt vô thức lên về phía bóng lưng đang vô quay đi không thèm lại .
Cô không ngờ hắn sẽ lém xuống đây thật mặc dù trước đó cũng đã có ý định bản thân vẫn chưa tin . Bên trên Ấn Tử tay cầm miếng ngọc đã quay đi miệng tùy tiện buông ra một lời :" Bổn Vương giúp toại nguyện "
Đông Môn _ Vân Các
Vẫn trong căn phòng cũ ở Vân Các, Minh Lan nằm trên giường vận y phục của Đông Môn màu xanh dương nhã nhặn thuần khiết tóc đan tít một bên từ mái phần sau buông xõa dài . Bên cạnh giường là Di Dương, Nghiên Hinh và Sở Quân đang ngồi trên bàn mắt luôn về phía giường chuyện.
" Lâu như rồi tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại ", Di Dương hai tay đan vào nhau ngón cái liên tục xoa vào các ngón khác đi đi đi lại vẻ mặt rất lo lắng .
Nhìn Di Dương đi lại rất chóng mặt Nghiên Hinh đưa tay kéo ngồi xuống giọng hơi khó chịu :" Muội bị sao không phải đích thân mình kiểm tra cho muội ấy sao , miệng không sao mà cứ đi qua đi lại chóng hết mặt "
"Đúng là muội kiểm tra thấy mạch và hơi thở đều rất ổn định không hiểu sao chưa tỉnh nữa ", Di Dương trả lời.
Sở Quân đưa mắt Minh Lan trên giường chống tay lên bàn ngón trỏ và cái vuốt nhẹ mũi đứng dậy :" Sắc mặt không tồi hai người không phải lo lắng . Cái bận tâm bây giờ là giải thích như nào với Trưởng Môn, không nhẽ tự nhiên lôi một xinh đẹp rất giống với Minh Lan của chúng ta ra rồi là đã chữa vết bỏng mà suốt 9 năm trời không tìm ra cách chữa sao . Như khá vô lý chắc chắn bị nghi ngờ "
" Cái này đâu phải là vấn đề đợi Minh Lan tỉnh lại mọi thắc mắc đều giải quyết. Cũng may hôm nay người của Vân Các lại đi ra sông luyện tập mới phát hiện ra Minh Lan rơi xuống đó không thì bây giờ chắc muội ấy... " , Nghiên Hinh đến đây thì lại không dám tiếp phần sau , chỉ im lặng mắt vẫn về phía giường.
Đông Môn nằm ở phía Đông sau chân núi , từ Đông Môn ra đến con sông dưới vách núi chỗ Minh Lan rơi xuống mất chưa đến nửa canh giờ. Con sông này chính là sông Thu Tịch chảy uốn lượn bao quanh khắp Thành Yên .
Bạn thấy sao?