Chỉ mới mười ba tuổi, mà một chiêu đánh bại cao thủ đứng thứ ba trong thế hệ trẻ Mộ Dung gia, tuy loại võ công này hơi quái dị, tuy Lưu Nguyệt từ nhỏ không thể tập võ công, mà nay đột nhiên xuất hiện một thân võ công quỷ dị, mà, tất cả có gì quan trọng đâu? Nàng là con của hắn, là nữ nhân của Mộ Dung Kiên này.
Chỉ cần nàng là nữ nhân của Mộ Dung Kiên, hết thảy đều không có vấn đề.
“Nếu ta không thì sao.” Thanh âm lạnh lùng vang lên, mũi kiếm Lưu Nguyệt hơi cứa vào cổ Mộ Dung Xuân Thuỷ, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, sát khí càng nặng hơn bao bọc lấy Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Mộ Dung Xuân Thuỷ không phải muốn tỷ thí với nàng, hắn là muốn nàng, nàng vì sao phải buông tha cho hắn.
Toàn trường nhất thời lâm vào trầm tĩnh, mọi người không Lưu Nguyệt nữa, mà hướng về phía Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Tân sắc mặt tái nhợt, bọn họ ngũ mạch thật vất vả mới có một nhân tài như , nếu hơm nay bị chết, ngũ mạch của bọn họ… (ngũ mạch ý là vợ chồng con cái cháu chắt v.v.… của Ngũ thúc trong Mộ Dung gia)
“Cha…..” Đỗ Nguyên Như cả người đã muốn run bần bật hướng Mộ Dung Vô Địch há mồm cầu khẩn, sắc mặt không chút biểu của hắn, câu kế tiếp liền kẹt tại cổ họng, không nên lời.
Tĩnh lặng không một tiếng , tiểu viện to như , giờ tiếng kim rơi xuống đất còn nghe rõ .
Lưu Nguyệt hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi hơi liếm trên dòng máu một cái, trong mắt thị huyết quang mang chớp , nàng thật sự muốn Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Trầm mặc một chút, Mộ Dung Vô Địch chậm rãi gật đầu: “Trong lúc luận võ, sinh tử không màng, hết thảy tuỳ ngươi.”
Thản nhiên mấy câu, giải quyết dứt khoát.
“Cha…..” Mộ Dung Tân trên mặt không còn tí máu, thân hình giật lên, giống như không giữ vững nữa, lui về phía sau hai bước, còn Đỗ Nguyên Như liền trực tiếp ngất đi.
Mộ Dung gia xung quanh một mảnh tiếng hấp khí vang lên, lão tổ tông của bọn họ hy sinh Mộ Dung Xuân Thuỷ.
Mộ Dung Xuân Thuỷ đang bị Lưu Nguyệt chĩa kiếm vào lúc này thân hình đều run lên, loại đối mặt với tử vong này, hắn không thể giấu đi nỗi sợ hãi.
Nhìn Mộ Dung Xuân Thuỷ bị doạ cả người co rút lại, không ngừng run rẩy, Lưu Nguyệt hai mắt hơi nhíu lại, lạnh một tiếng: “Đồ bỏ đi.”
Ném ra hai chữ, Lưu Nguyệt thu lại trường kiếm trong tay, loại người này ngay cả tư cách cho nàng còn không có.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt tha cho Mộ Dung Xuân Thuỷ, Mộ Dung gia xung quanh nhất tề thở dài nhẹ nhõm một tiếng.
Mộ Dung Vô Địch thấy hơi , hướng Lưu Nguyệt ngoắc tay : “Đến đây, khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Bạn thấy sao?