Vương Gia Điên Cuồng [...] – Chương 4

Chương 4

11

Ta không ngờ phụ thân lại tới tìm mình.

Ông ta tràn đầy vẻ tự đắc, :

“Chiêu nhi, đích tỷ của con đã có một mối hôn sự tốt, phụ thân cũng đã tìm một nơi thích hợp cho con.

“Thế tử Triệu Viễn của Hầu phủ, thân phận cao quý, tướng mạo đoan chính, hơn nữa hắn còn là thân của đệ đệ con, từng đến phủ chơi, con hẳn cũng đã gặp qua rồi chứ?”

Ta thản nhiên đáp:

“Gặp rồi.”

Tướng mạo đường hoàng, không phải người tử tế.

Phụ thân gật đầu hài lòng:

“Vậy thì tốt. Ngày mai phụ thân sẽ mời hắn tới phủ khách. Con hãy ăn mặc chỉnh tề, nếu hắn vừa ý con, thì đúng là một chuyện vui!”

Ta giả vờ mỉm đồng ý, tiễn ông ta ra cửa, rồi quay lại, lập tức gương mặt lạnh tanh.

Chưa từng thấy nhà nào cưới hỏi mà lại hành xử thế này.

Còn phải “xem mắt”, để ta ăn mặc đẹp đi gặp người ngoài.

Đây chẳng phải coi ta là một món đồ, như một thiếp thất dâng cho người khác để lấy lòng hay sao?

Ít nhất, ta còn giả bộ coi ông ta là phụ thân.

Nhưng ông ta thậm chí chẳng thèm giả bộ người.

Bán con cầu vinh, giống hệt như năm đó vứt bỏ mẫu thân để trèo cao. Thật đáng khinh bỉ!

Ta suy nghĩ một lát, gọi Bạch Đào đến, với nàng:

“Đỗ Như Quyên không phải rất thích Thế tử Triệu Viễn sao? Muội đi báo tin này cho nàng ta, bảo nàng chuẩn bị thật tốt.”

Bạch Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, tỷ tỷ!”

Ta mỉm nàng ra khỏi cửa, sau đó nhàn nhã ngồi xuống ghế.

Triệu Viễn, ta không định gặp. Dù gì Lý Quân Cửu tuy sủng ái ta, nếu biết ta tiếp với nam nhân khác, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Đến lúc đó, sao ta có thể trốn trong phủ này để tận mắt chứng kiến cả gia đình họ rơi từ đỉnh cao xuống bùn lầy chứ?

Ta đã cho Đỗ Như Quyên một cơ hội, nghĩ rằng để nàng toại nguyện mà bám lấy Triệu Viễn cũng không sao.

Nhưng ta vẫn đánh giá thấp nàng.

Hiện tại, ta đang cầm tách trà trên tay, hành hơi khựng lại một chút.

Đỗ Như Quyên ngồi đối diện, lập tức lo lắng :

“Nhị tỷ, sao ?”

Sáng nay, nàng bảo người tới mời ta qua phòng, là có chuyện quan trọng.

Nhưng đợi ta đến, nàng lại lấp lửng không chịu , chỉ rót trà cho ta rồi kéo ta ngồi trò chuyện.

Ta lặng lẽ thở dài, đặt tách trà xuống, :

“Hơi nóng.”

Đỗ Như Quyên ngẩn ra, vội vàng bước xuống mở cửa sổ, vừa mở vừa :

“Đúng là lỗi của muội, quên mất rằng phòng Nhị tỷ thiếu than sưởi, chắc hẳn không quen. Lát nữa muội sẽ bảo Bạch Đào mang ít than từ phòng muội sang cho tỷ.”

Khi nàng quay lại, ta đã uống cạn tách trà trong tay. Nhìn thấy, ánh mắt nàng liền sáng rực lên.

Sau đó, nàng cũng uống hết tách trà của mình, rồi cầm lấy tách, khó xử :

“Thực ra… là phụ thân có chuyện muốn với tỷ, liên quan đến Thế tử Triệu Viễn.”

Nàng mơ hồ, không chịu rõ. Ta giả vờ sốt ruột, truy hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì.

Nàng lộ vẻ do dự, cuối cùng cắn răng :

“Nhị tỷ, đi theo muội.”

Ta theo nàng, bước qua hành lang phủ đầy tuyết, cuối cùng nàng dẫn ta đến một phòng khách trống ở tiền viện.

Vừa vào phòng, mặt nàng đã hơi đỏ. Vào tới nơi, nàng lập tức cởi áo khoác ngoài.

“Nhị tỷ…”

Nàng vừa quay lại gọi, liền bị ta dùng tay chém ngất xỉu.

Bạch Đào bước vào, giúp ta khiêng nàng lên giường, thắc mắc:

“Tỷ tỷ, Tam tiểu thư rốt cuộc định gì?”

Ta kéo nàng ra ngoài, đóng cửa lại, rồi núp vào một góc:

“Đợi lát nữa muội sẽ biết.”

Quả nhiên, chẳng bao lâu, một gã nam nhân thấp lùn, thô kệch xuất hiện.

Hắn lấm lét quanh, cuối cùng bước vào căn phòng đó.

12

Ta lạnh một tiếng, với Bạch Đào, người đang sững sờ, phẫn nộ:

“Người trong phủ này ai cũng tự cho mình cao quý hơn người, chẳng ai còn nhớ mẫu thân ta từng kế thừa y bát của ngoại tổ phụ, là vị thần y cả mười dặm tám hương tán tụng.”

Từ nhỏ ta đã chịu ảnh hưởng, tự nhiên cũng học không ít y thuật.

Chỉ là, so với việc chữa bệnh cứu người, ta lại thích các phương pháp kỳ lạ, luyện độc, chế đan.

Đỗ Như Quyên còn muốn hạ độc ta.

Bạch Đào tuổi còn nhỏ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, giọng đầy phẫn nộ:

“Tỷ tỷ đối xử với nàng ấy không tệ, sao nàng ấy lại muốn tỷ?”

Ta vuốt tóc nàng, dẫn nàng đi xa một chút, rồi khẽ chế giễu:

“Vì nàng và mẫu thân nàng, tính cách vốn cùng một giuộc.”

Mẫu thân của Đỗ Như Quyên từng là nha hoàn hồi môn của Trương thị, đích mẫu ta. Nhưng bà ta tham vọng lớn, lén hạ dược phụ thân ta, rồi mang thai, nhờ mà thành một di nương trong phủ.

Chỉ là không ngờ sinh ra lại là nữ nhi, phụ thân liền lạnh nhạt với hai mẹ con bà ta.

Trương thị trong lòng căm hận, đợi bà ta sinh con xong, cuối cùng cũng tìm cơ hội ra tay.

Di nương chịu không nổi sự hành hạ, chẳng mấy năm đã qua đời, chỉ để lại một mình Đỗ Như Quyên.

Ta phụ thân và Thế tử Triệu Viễn đang bước từ con đường phía xa tới, lạnh nhạt :

“Là ta đã đánh giá cao nàng ta, cứ tưởng nàng ta sẽ dùng chiêu này với Triệu Viễn, không ngờ, đối diện với nam nhân thì nhút nhát, đối diện ta thì lại ra tay không chút do dự.”

Dù sao, nếu hôm nay người bị phát hiện trong phòng với gã nam nhân lạ mặt là ta, Triệu Viễn chắc chắn sẽ không chọn ta. Như , trong phủ chỉ còn mình nàng ta là tiểu thư có thể lợi dụng.

Suy tính vòng vo như cũng có thể thành công, chỉ tiếc, nàng ta quá ngu xuẩn, tính sai người rồi.

Ta thấy phụ thân đã phát hiện ra điều gì bất thường trong căn phòng kia, định rời đi lại bị Triệu Viễn giữ lại với vẻ mặt đầy ý vị.

Cuối cùng, phụ thân đen mặt sai người cửa xông vào, tiếp theo là một cảnh hỗn loạn.

Ta dẫn Bạch Đào về tiểu viện của mình.

Chẳng mấy chốc, quả nhiên có tin tức truyền đến: phụ thân tiễn Triệu Viễn ra về, rồi ngay tại tiền sảnh mắng chửi Đỗ Như Quyên và gã nam nhân kia.

Cảnh náo nhiệt này, ta không định đi xem, tránh tự chuốc phiền phức, mà ai đó biết chuyện cũng sẽ không vui.

Chẳng bao lâu sau, từ cửa sau của phủ, một chiếc kiệu rách nát màu đỏ đưa ra ngoài.

Bạch Đào vui mừng chạy tới kể:

“Lão gia vội vàng gả Tam tiểu thư đi, còn không cho ai ra vào!”

Kết cục này ta không thấy bất ngờ, phụ thân vốn rất coi trọng thể diện, e rằng mối quan hệ với Triệu Viễn Thế tử cũng đã hỏng rồi.

Ta nhướn mày hỏi:

“Là gã nam nhân hôm đó trong phòng sao?”

Bạch Đào lắc đầu, hạ giọng đáp:

“Không phải, gã đó hôm ấy đã bị lão gia đánh chết rồi.

“Muội nghe , Tam tiểu thư gả cho một nhà phú hộ ở phía đông thành, sính lễ đã nhận tới mấy hòm lớn.”

Nàng ngập ngừng tiếp:

“Tỷ tỷ, người có biết không, nhà phú hộ đó rất đông con cháu, lão gia lại bắt Tam tiểu thư gả cho… lão phú hộ đã hơn sáu mươi tuổi!”

Ta gật đầu, lão già đó ta biết.

Không chỉ tuổi cao, mà lòng dạ còn háo sắc, cưới hơn chục tiểu thiếp trẻ đẹp.

Thủ đoạn của ông ta cũng không vừa, những trẻ vào nhà, không quá vài năm đều sớm qua đời.

Mấy năm trước, Trương thị còn muốn gả ta cho ông ta.

Nếu không phải khi đó Lý Quân Cửu bắt đầu ý tới ta, e rằng ta đã sớm vợ người khác.

Ta có chút tiếc nuối.

Dù sao, ta đã tốn không ít tiền, điều tra rõ cả trong lẫn ngoài nhà đó, chỉ đợi gả vào để thỏa chí tung hoành, một bước trở nên giàu có.

Nhưng từ khi thấy kho bạc đầy ắp của Lý Quân Cửu, ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.

Ta chỉ là một thứ nữ yếu đuối mà thôi, nếu có thể “nằm hưởng”, tại sao lại không?

13

Sau chuyện của Đỗ Như Quyên, phụ thân muốn giữ kín một thời gian, phủ Thượng thư lại đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Bởi vì ông bị buộc phải ở nhà nghỉ phép, còn vị trí Hình bộ Thị lang mà Đỗ Phong Minh mong chờ cũng bị một người có năng lực hơn thay thế.

Cả phủ Thượng thư bị hoàng đế gõ cảnh cáo.

Họ chọn phe quá sớm, lại quá rõ ràng, không ngờ rằng, Yến Vương sau khi mất trí nhớ, cuộc tranh đấu với hoàng đế lại tạm thời dịu đi.

Thế , Yến Vương mất trí nhớ, hoàng đế thì không.

Trên triều đình, hoàng đế còn châm chọc, chúc mừng phụ thân ta vì sắp kết thân với Yến Vương phủ.

Phụ thân sợ đến đổ mồ hôi lạnh ngay tại chỗ.

Vừa về đến nhà, ghế còn chưa ngồi ấm, thánh chỉ đã tới.

Hoàng đế thấy ông sắc mặt gần đây không tốt, chắc hẳn việc quá sức, nên “đặc biệt” ban cho ông vài ngày nghỉ ngơi.

Phụ thân lo lắng hai ngày, đột nhiên bình tĩnh lại, gọi Đỗ Ninh Uyên vào thư phòng chuyện.

Sau buổi chuyện,

Đỗ Ninh Uyên ngồi xe ngựa ra ngoài.

Bạch Đào ôm một đống điểm tâm vào phòng báo cáo với ta, ta chỉ nhạt:

“Ta biết rồi, nàng ta đi Yến Vương phủ.”

Chỉ cần đoán cũng biết, phụ thân đang hoảng loạn đến mức liều mạng.

Cả kinh thành đều thấy rõ, Yến Vương thế lớn, đã vượt qua cả hoàng quyền.

Ai cũng chờ hắn một ngày nào đó lật đổ triều đình, không ngờ, hắn lại bất ngờ mất trí nhớ, rồi cứ thế mà yên lặng.

Phủ Thượng thư những năm gần đây kết thân quá mức với Yến Vương, chuyện đổi thứ nữ thành đích nữ để hứa hôn càng khiến cả thành bàn tán xôn xao.

Hoàn toàn trở thành cái gai trong mắt hoàng đế.

Mối quan hệ giữa Yến Vương và hoàng đế tuy đã hòa hoãn, người trong phủ Thượng thư lại như ngồi trên đống lửa, không biết ngày nào tai họa ập xuống.

Trước khi mặt trời lặn, Đỗ Ninh Uyên trở về phủ, ta lén lút theo dõi, núp bên ngoài cửa sổ thư phòng nghe trộm.

Trong thư phòng, Đỗ Ninh Uyên khó xử :

“Phụ thân, Yến Vương điện hạ , hôn lễ phải tổ chức lớn, hiện tại còn đang chuẩn bị, nên ngày cưới không thể đẩy sớm .”

Phụ thân nhíu mày truy hỏi:

“Vậy những chuyện khác thì sao? Những gì ta với con, hắn phản ứng thế nào?”

Đỗ Ninh Uyên vò chặt khăn tay, hạ giọng, vẻ khó xử:

“Yến Vương… không muốn tạo phản, hơn nữa còn mắng nữ nhi một trận.”

Nàng nhịn không bật khóc:

“Như nếu không phải hắn thương nữ nhi, với những lời nữ nhi hôm nay, e rằng hắn đã đánh chết nữ nhi cũng không chừng!”

“Phụ thân! Nữ nhi không dám chọc giận hắn nữa, lần sau đừng bắt nữ nhi đi truyền lời nữa!”

Phụ thân trầm mặc không .

Đỗ Phong Minh đứng bên sốt ruột, không nhịn hỏi:

“Vậy còn ta thì sao? Đích tỷ, tỷ có gì với tỷ phu về ta không?”

Đỗ Ninh Uyên khóc lóc một lúc, rồi lạnh lùng đáp:

“Điện hạ đã đồng ý. Ngày mai ngươi đến phủ của hắn, hắn sẽ sắp xếp cho ngươi một chức vụ tốt.”

Đỗ Phong Minh vui mừng khôn xiết, :

“Đa tạ đích tỷ!”

Nhưng niềm vui của hắn trong bầu không khí nặng nề này trở nên quá lạc lõng, hắn liền ngượng ngùng ho hai tiếng, không thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, phụ thân mới lên tiếng:

“Hoàng thượng gần đây sai người giám sát phủ chúng ta, sợ rằng sẽ không chờ nữa mà ra tay.”

“Thôi , ngày khác ta tự mình đến gặp Yến Vương. Không tin hắn không chịu nghe.”

Ta lặng lẽ rời đi.

Sự ý của hoàng đế đã chuyển sang phủ Thượng thư, nơi này như một ổ kiến sắp bị đảo lộn.

Bây giờ, chính là thời cơ tốt nhất.

Lý Quân Cửu quả nhiên hiểu rõ lòng ta.

Ngày hôm sau,

Còn chưa kịp để phụ thân tới gặp Yến Vương, hoàng đế đã vội vàng phái hộ vệ đến bao vây cả phủ Thượng thư.

“Bắt Yến Vương phi!”

Đỗ Ninh Uyên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hét lên rồi trốn sau lưng phụ thân, lập tức bị binh lính thô bạo lôi ra ngoài.

Phụ thân không ngăn , vừa kinh vừa giận, quát lên:

“Các ngươi muốn gì?!”

Tên lãnh đội đứng đầu lạnh lùng ông, :

“Yến Vương tạo phản! Hình bộ Thượng thư đồng mưu, phụng chỉ hoàng thượng, lập tức bắt giam!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...