Giám sát ngự sử Trần Kha bất mãn, cau mày.
Thịnh Trường Minh thì không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhã :
“Ngẩng đầu lên để bổn vương xem nào.”
Cao Uy thoáng khựng lại, lập tức ngậm miệng, không dám thêm.
Tống Thạch Đầu do dự ngẩng đầu, người đàn ông mà mình chưa từng gặp bao giờ.
Người đàn ông vận áo gấm màu tím nhạt, đầu đội kim quan, tướng mạo tuấn tú, từng cử chỉ đều toát ra phong thái phi phàm, vừa đã biết là người có địa vị cao quý.
Cậu bất an ngước lên hắn.
Khi thấy hắn nhíu mày, khẽ "chậc" một tiếng, rồi ra lệnh cho thị vệ bên cạnh:
“Lấy nước, lau mặt cho cậu ta sạch sẽ.”
“Vâng.”
Thị vệ nhanh chóng lấy khăn ướt sạch sẽ, lau khuôn mặt nhòe nhoẹt bẩn thỉu của Tống Thạch Đầu.
Thịnh Trường Minh đang ung dung phe phẩy quạt, khi rõ khuôn mặt Tống Thạch Đầu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của hắn bỗng khựng lại.
Đôi mắt màu hổ phách của Tống Thạch Đầu chớp chớp, Thịnh Trường Minh đầy mờ mịt.
Thịnh Trường Minh cúi đầu thiếu niên trước mặt, trong mắt có điều gì đó khó hiểu đang dâng trào.
Hắn đột nhiên buột miệng:
“Đôi mắt này của ngươi, trông không tệ.”
Giám sát ngự sử Trần Kha lén quan sát phản ứng của Thịnh Trường Minh không gì.
Ngược lại, Cao Uy thì không nhịn .
Ông ta chỉ vào Tống Thạch Đầu, giọng điệu đầy ác ý:
“Vương gia, ngài đừng thấy thằng nhóc này trông sạch sẽ dễ , tưởng là ngoan ngoãn. Thực chất, nó rất độc ác!”
Thịnh Trường Minh khép mắt, khi mở ra, toàn bộ cảm trong mắt đã bị che giấu.
Hắn nhướn mày:
“Ồ? Vì sao Cao đại nhân lại ?”
Cao Uy hừ lạnh:
“Vương gia chưa biết đấy thôi, mẹ của thằng nhóc này chính là người đàn bà có tiếng xấu nhất huyện ta. Mười mấy năm trước, bà ta lên kinh thành, hai năm sau trở về thì đã bụng mang dạ chửa!”
“Dù cha mẹ bà ta có hỏi cỡ nào, bà ta cũng không cha của đứa bé là ai. Vì bà ta mà cha mẹ tức đến chết, để bà ta một mình nuôi thằng bé này!”
“Theo tôi thấy, bà ta lên kinh không chỉ dây dưa với một gã đàn ông, mà chính bà ta cũng không biết đứa con mình mang là của ai.”
“Người đàn bà thất đức như thế thì sao sinh đứa con tử tế?”
Cao Uy một hơi dài đầy .
Ông ta không nhận ra vẻ mặt tối sầm, mỉm như không của Thịnh Trường Minh.
Đợi ông ta xong, vị vương gia tôn quý kia mới bật nhạt.
“Nghe ngài , ta lại có chút hứng thú với mẹ của đứa trẻ này.”
“Ngài có thể bảo người gọi bà ta đến công đường không?”
Ta đứng ngoài nha môn, nghe rõ rành mạch cuộc đối thoại bên trong.
Ngón tay bất giác bấu chặt lòng bàn tay đến bật máu…
04
Trần Kha cuối cùng không nhịn , lên tiếng:
“Vương gia, chi bằng chúng ta tiếp tục xét xử trước đã?”
Thịnh Trường Minh khẽ nâng tay:
“Tiếp tục đi, bổn vương chỉ thuận miệng , không cần coi là thật.”
Vụ án cuối cùng cũng tiếp tục thẩm vấn.
Trần Kha thở phào nhẹ nhõm, vẫn giữ vẻ cứng rắn khi đối mặt với thiếu niên gầy gò đang đứng dưới công đường. Qua sự truy hỏi của ông, Tống Thạch Đầu đứt quãng kể lại toàn bộ quá trình hôm đó.
“Là Cao Hoài Ngọc ép ta tới căn nhà hoang ở phía đông thành. Hắn đe dọa nếu ta không đi, ngày hôm sau sẽ sai gia đinh nát sạp đậu hũ của mẹ ta!”
Tống Thạch Đầu đỏ hoe mắt, khuôn mặt đầy oan ức:
“Ta không còn cách nào, chỉ có thể theo hắn đến đó. Cao Hoài Ngọc giật đồ của ta, còn định nhốt ta trong nhà hoang. Nhân lúc hắn không để ý, ta mới chạy thoát . Khi ta rời đi, hắn vẫn còn khỏe mạnh, hoàn toàn chưa chết!”
Trần Kha hỏi:
“Ngươi và hắn có hiềm khích gì? Hắn đã lấy thứ gì của ngươi?”
Mọi người đều chằm chằm Tống Thạch Đầu. Những ánh mắt dò xét và nghi ngờ gần như khiến cậu sụp đổ.
Tống Thạch Đầu trong nghẹn ngào:
“Cao Hoài Ngọc ức h.i.ế.p ta là vì Trình phu tử đã khen ta. Chiều hôm đó, hắn cướp mất bài văn ta viết.”
Cậu kể rằng, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, đôi khi cậu sẽ giúp đại nương trong làng đi giao rau tới trường học. Những đứa trẻ học trong trường đều là con nhà giàu, còn cậu chỉ học qua vài năm ở tư thục, biết đôi chút chữ nghĩa.”
Cậu muốn học thêm, nên nhân lúc rảnh, thường ngồi dưới chân tường nghe lén phu tử giảng bài.
Một lần, Trình phu tử bất ngờ mở cửa sổ, bắt gặp cậu tại trận.
Cậu hoảng hốt cầu xin tha thứ, lại nghe phu tử hỏi một câu liên quan đến câu thơ từng giảng trong lớp.
Bạn thấy sao?