Vương Gia Đi Tìm [...] – Chương 2

Ta có thể chờ, Tiểu Thạch thì không.  

 

Nếu không còn cách nào khác, ta cũng đành mạo hiểm đến kinh thành cầu cứu.  

 

Nhớ lại lời Lý thẩm , hình bóng của một người hiện lên trong tâm trí ta – một người mà ta gần như đã quên, một người ta áy náy trong lòng, cả đời không muốn gặp lại.  

 

Tâm trí rối bời, khi đến cổng thành, ta mới nhận ra có điều bất thường.  

 

Rất đông dân chúng tụ tập, chen chúc, ai nấy đều kiễng chân hóng hớt.  

 

Ta vội vã rời đi nên cũng gắng sức chen lên phía trước.  

 

Nhờ thân hình nhỏ nhắn, ta nhanh chóng len lên đầu.  

 

Một bị ta va phải, loạng choạng quay lại, không hài lòng trừng mắt với ta.  

 

Ta vội mở miệng xin lỗi, lại nghe :  

 

"Chen lấn cái gì chứ? An Thần Vương đã vào thành từ lâu rồi, có chen đến đây cũng chẳng thấy!"  

 

Ba chữ An Thần Vương lọt vào tai ta, khiến ta c.h.ế.t sững tại chỗ.  

 

khẽ nhạt, quay người định rời khỏi đám đông.  

 

Ta theo bản năng kéo lấy cánh tay , giọng run rẩy:  

 

"Cô ai... ai đã vào thành?"  

 

tỏ vẻ mất kiên nhẫn:  

 

"An Thần Vương! Chính là vị Hoàng thượng sủng ái và tín nhiệm nhất!"  

 

Xung quanh liền vang lên những tràng rộn rã.  

 

Mọi người bắt đầu xì xào:  

"An Thần Vương phụng mệnh Nam tuần, ngang qua huyện Sầm. Nghe tin Cao đại nhân mất con, ngài ấy đặc biệt đến để an ủi và nghe xử án..."  

 

"Phải đấy, nghe Cao đại nhân còn cố ý dời thời gian mở công đường sớm hơn."  

 

"Vốn là bốn ngày sau, giờ bị dời lên hôm nay. Ta đang định đến công đường xem náo nhiệt, ngươi không đi sao?"  

 

"Đi, đi chứ! Mau xem thế nào!"  

 

"Thằng nhóc hư hỏng kia g.i.ế.c con trai Cao đại nhân, giờ lại có An Thần Vương tham gia xử án, nó nhất định là khó thoát tội chết!"  

 

Họ vừa vừa dìu nhau đi về phía nha môn.  

 

Dân chúng xung quanh dần bị giải tán.  

 

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, gói hành lý trên tay ta rơi xuống đất. Cả người như bị đông cứng, m.á.u trong cơ thể tựa hồ chảy ngược, rồi ngay lập tức đông đặc lại.  

 

Mãi đến khi có người va mạnh vào vai, ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.  

 

Không kịp nhặt lại hành lý, ta hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.  

 

3  

 

Công đường nghiêm trang, bên trên treo cao tấm biển khắc chữ "Minh Kính Cao Huyền".  

 

Vì người c.h.ế.t là thân thích của huyện lệnh Cao Uy, nên ông ta không phải chủ thẩm của vụ án này.  

 

Giám sát ngự sử Trần Kha đảm nhiệm vai trò chủ thẩm, lúc này đang ngồi ngay ngắn phía trên, khuôn mặt không chút cảm .  

 

Huyện lệnh Cao Uy ngồi ở ghế bên trái, ánh mắt lại liên tục về phía người đàn ông cao quý ngồi bên phải, trán bất giác lấm tấm mồ hôi.  

 

Ông ta lấy lòng:  

 

- Vương… Vương gia, hay là ngài ngồi lên trên đi ạ?  

 

Thịnh Trường Minh khẽ , tự nhiên nhấp một ngụm trà:  

 

- Không cần, bổn vương chỉ đến nghe xử án thôi. Cứ theo đúng quy trình mà , không cần bận tâm đến ta.  

 

Dù hắn , Cao Uy nào dám thực sự lơ?  

 

An Thần Vương Thịnh Trường Minh là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng thượng.  

 

Năm đó, khi xảy ra biến loạn ở Kinh An, Hoàng thượng và An Thần Vương từng cùng nhau lưu lạc chốn dân gian, dựa vào nhau để sống, thoát khỏi cảnh cận kề cái chết. Tình cảm hoạn nạn có nhau khiến vị vương gia này khác biệt hẳn với những vương gia khác.  

 

Hắn rất Hoàng thượng tín nhiệm, lại còn có tài năng.  

 

Trong tay hắn nắm quyền điều khiển Hắc Giáp Vệ, không chỉ có tiền bạc, thế lực, mà còn có cả binh quyền.  

 

Đắc tội với ai cũng , chỉ không thể đắc tội với hắn.  

 

Thịnh Trường Minh ngồi ở đó, khiến Cao Uy cảm thấy như ngồi trên đống lửa.  

 

Thấy không thể kéo dài thêm, Cao Uy chỉ có thể thở dài, đập mạnh bàn gỗ.  

 

- Người đâu! Đưa nghi phạm Tống Thạch Đầu lên công đường!  

 

Chẳng mấy chốc, hai nha dịch kéo một bóng dáng gầy gò lên chính giữa.  

 

Tống Thạch Đầu bị quăng xuống đất, phát ra tiếng rên nhỏ vì đau.  

 

Cậu ngẩng đầu các quan viên ngồi trên công đường, lập tức hoảng sợ, vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh không run rẩy.  

 

Cậu quỳ xuống dập đầu, giọng yếu ớt từng câu đều rõ ràng:  

 

“Xin đại nhân minh xét! Tiểu nhân thật sự không g.i.ế.c người!”

 

*

 

Tống Thạch Đầu mặc áo tù nhân bẩn thỉu, tóc tai bù xù, tay chân lộ ra ngoài đầy vết thương chồng chất.  

 

Có thể thấy trong ngục, cậu đã chịu không ít đau đớn.  

 

Nhìn thấy cậu, Cao Uy lập tức nhớ đến đứa con trai cưng của mình, lửa giận bùng lên:  

 

“Còn dám chối cãi?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...