Hôm sau, chúng tôi mời Tạ Lão Lục về nhà. Sau khi kể toàn bộ sự việc cho ông ấy, ông tỏ vẻ lo lắng, cúi đầu nhắm mắt, vuốt chòm râu dê dài đến ngực, im lặng một hồi lâu không gì.
Vợ tôi sốt ruột hỏi:”Lục biểu ca, thế nào rồi, mau xem có không?”
Tạ Lão Lục lúc này mới mở mắt, nhíu mày tôi rồi :”Làm thì , mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà đắt lắm.”
“Đắt là bao nhiêu?”
“Con ma này hung dữ quá. Làm cái lễ này không chỉ tổn hao tâm sức, mà còn cần đủ thứ đồ để lập đàn phép, nào là nhang nến, đồ cúng, bùa , pháp khí. Nói thế nào cũng phải mất mười ngàn.”
Nghe xong, tôi giật mình thót tim:”Cái gì? Mười ngàn?”
Nhà tôi với vợ không con cái, cũng chẳng họ hàng thân thích, chẳng qua lại giao thiệp gì mấy.
Bạn thấy sao?