Vườn Củ Cải Chôn [...] – Chương 16

“Vậy tại sao khi bị Mao Cường bạo hành, không ly hôn? Tại sao không rời đi?”

Nghe lời của nữ cảnh sát, Trương Bích Nhị sững người. Chỉ vài chữ ngắn ngủi, với , chúng dường như quá xa lạ.

Nữ cảnh sát ngồi đối diện người phụ nữ này với ánh mắt phức tạp:”Trương Bích Nhị, thật sự không hối hận sao?”

Trương Bích Nhị nhếch mép khẩy:”Hối hận? Hối hận cái gì? Hai thằng khốn đó không đáng chết à? Tôi bọn chúng thì sai ở chỗ nào?”

“Tôi biết các người nghĩ tôi không giữ đạo vợ, chồng, những việc mà một người phụ nữ không nên , sẽ bị dân làng chửi rủa là đồ đê tiện.”

“Nhưng tôi chấp nhận. Chỉ có tôi biết Mao Cường khốn nạn thế nào. Hắn đánh tôi, mà lần nào cũng như muốn lấy mạng tôi. Các người là người ngoài, chẳng thể hiểu tôi đã sống trong địa ngục như thế nào.”

Nữ cảnh sát lắc đầu, lời của Trương Bích Nhị càng khiến cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương.

“Trương Bích Nhị, theo điều tra của chúng tôi, bố mẹ đã mất từ lâu, chị em cũng không ở trong vùng. Cô và Mao Cường không có con cái.”

“Cô có tay có chân, có thể việc kiếm tiền. Nói thẳng ra, lẽ ra có thể sống mà không vướng bận gì.”

“Vậy tại sao khi bị Mao Cường bạo hành, không ly hôn? Tại sao không rời đi?”

Nghe lời của nữ cảnh sát, Trương Bích Nhị sững người. Chỉ vài chữ ngắn ngủi, với , chúng dường như quá xa lạ.

14.

Nữ cảnh sát tiếp tục :”Sao lại không tính? Cô là chính mình, không phải phụ thuộc vào đàn ông.”

“Cô lẽ ra đã có thể có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng tại sao nhất định phải người, nhất định phải kéo bản thân mình xuống cùng những kẻ khốn nạn như Lão Triệu, Mao Cường, và Tạ Lão Lục?”

“Như thế liệu có đáng không?”

“Cô nên có một lựa chọn tốt hơn, một lựa chọn thuộc về chính mình. Cô nên có ý thức về bản thân.”

Trương Bích Nhị chớp mắt, như một đứa trẻ đang tập , nhắc lại theo nữ cảnh sát:”Ý thức… về bản thân?”

Hai chữ “bản thân” đối với Trương Bích Nhị thực sự rất xa lạ. Trong cuộc đời , từ cha đến chồng, luôn là đàn ông nắm quyền.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình có thể do chính chủ, rằng có thể chạy trốn, có thể bắt đầu lại.

Nhưng, cuối cùng vẫn chọn để cuộc đời mình chôn vùi tại nơi này, giống như cái xác kia thối rữa ngay tại đây.

Người ta không sai, con người rất khó kiếm nhiều hơn những gì vượt quá nhận thức của mình.

Tương tự, cũng rất khó để sống một cuộc đời vượt qua giới hạn của nhận thức.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...