Vùng Tuyết Trắng – Chương 1

1

Ngày đưa tang tôi, cuối cùng Quý Sâm cũng toại nguyện ôm người đẹp.

Anh ta và Ôn Khuynh Khuynh giả vờ ốm yếu không coi ai ra gì, ôm hôn ngay trước di ảnh của tôi.

Tựa như hai con chó dục.

Mà ở phòng cách vách, bố bị xuất huyết não nằm liệt trên giường.

“Sâm, ngay trước mặt chị thế này có không?”

Quý Sâm không chờ nữa cởi quần áo của ả, dùng hành thay thế câu trả lời.

m thanh ướt át vang vọng trong phòng.

“Chị của em , tất nhiên hy vọng có thể ở bên người , ấy sẽ mừng cho chúng ta.”

“Vậy rồi, nhẹ thôi, đau…”

Bị Quý Sâm ôm vào lòng, Ôn Khuynh Khuynh tỏ vẻ ngượng ngùng lại mặc cho ta sờ mó.

Ngay giây phút về phía di ảnh của tôi, nơi đáy mắt hiện lên ý lạnh lùng.

Tôi ở đó, nghe tiếng thở dốc của hai người họ quanh quẩn.

“Mọi người ơi, có người rơi xuống nước, hình như là Quý Sâm!”

Từ Nhiễm túm tay tôi chạy lại phía trước, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Quý Sâm? Rơi xuống nước?

Khoan đã…

Tôi sống lại?

Trở về cái ngày mà Quý Sâm rơi xuống nước!

Tôi như lâm vào một giấc mộng dài đằng đẵng.

Trong mộng, Quý Sâm hẹn tôi đến ven hồ nước nhà trường bỏ hoang.

Vừa tới, nữ sinh tên Từ Nhiễm này đã bảo với tôi là Quý Sâm rơi xuống nước.

Tôi không hai lời lập tức nhảy xuống.

Quý Sâm đang thoi thóp, khi thấy tôi nhảy xuống nước thì đột nhiên thay đổi, ấn đầu tôi xuống.

Tôi cứ tưởng ta hoảng loạn, còn không ngừng đập vào vai trấn an ta.

Mãi cho đến khi ta : “Ôn Niệm Vi, tao biết mày thích tao, mày đã thích tao như thì chết vì tao đi.”

“Mày chết rồi, Khuynh Khuynh mới có thứ em ấy muốn, mới có thể ở bên tao.”

Tôi thế mới biết, mọi chuyện trước mắt là cái bẫy của Quý Sâm và Ôn Khuynh Khuynh.

Mục đích là dụ tôi xuống nước hòng tôi.

Sau khi tôi chết, bọn họ giả bằng chứng vu khống tôi con giáp thứ mười ba, còn bị vợ của người ta đánh ghen.

Họ mua chuộc pháp y khám nghiệm tử thi, rêu rao tôi chửa hoang.

Bố biết tin tôi tự sát thì giật quá xuất huyết não dẫn đến nằm liệt một chỗ.

Nhà Ôn Khuynh Khuynh nhân cơ hội chiếm hết tài sản của gia đình tôi, gia đình tôi người mất nhà tan.

Nghĩ đến đó, tôi hận không thể nghiền ả thành tro.

2

Suy nghĩ dừng ở đó, tôi đã bị Từ Nhiễm đẩy đến chỗ Quý Sâm bị ngã xuống nước.

Giống như kiếp trước, Quý Sâm đang vùng vẫy trong nước.

Tôi và Quý Sâm quen nhau từ nhỏ, vì hồi bé ta từng bị đuối nước nên đã để lại di chứng nghiêm trọng.

Tôi học bơi cũng vì ta.

Cuối cùng nó lại biến thành công cụ giúp ta tôi.

Tôi liếc xéo một cái, giả vờ hốt hoảng lên:

“Làm sao bây giờ? Mau đi gọi người đi!”

Hồ nước này đã bị bỏ hoang từ lâu, bởi vì có truyền thuyết bị quỷ ám nên hiếm ai lai vãng tới.

“Hả?” Từ Nhiễm không ngờ tôi lại có phản ứng như , vội từ chối:

“Gọi người thì không kịp mất, chẳng phải cậu biết bơi à, mau xuống cứu ấy đi, đó là Quý Sâm mà cậu thích đó!”

Tôi nàng.

“Sao thế, cậu biết mình à? Biết mình biết bơi, còn biết mình thích Quý Sâm?”

Từ Nhiễm hoảng hồn, lên tiếng giải thích: “Chúng ta đều học chung trường, đường nhiên mình đã nghe kể về cậu. Đừng chuyện này nữa, cứu Sâm trước đi, nước lạnh như thế, ấy không cố bao lâu đâu.”

Tôi gật đầu.

“Cậu đúng, cậu đã lo cho ấy như thế, …”

“Vậy cái gì?”

Trước ánh mắt ngờ vực của Từ Nhiễm, tôi khà khà, vung tay đẩy nàng xuống nước.

Vậy tự cứu ta đi.

Từ Nhiễm không biết bơi, vùng vẫy loạn xạ trong nước, thậm chí còn kéo chân Quý Sâm.

“Cảm giác xuống nước cứu người thế nào?” Tôi đứng trên bờ, bình tĩnh quan sát

Quý Sâm mà ngơ luôn, thậm chí quên mất bản thân “không biết bơi”.

Sau vài giây hoảng hồn, ta mới bình tĩnh lại gọi tôi:

“Mau, mau cứu , … Không chịu nữa…”

Tôi đáp “ừ” một cái cho có, quay người tìm gì đó trên đất.

“Ôn Niệm Vi, rốt cuộc em có xuống cứu không! Em có biết nước lạnh lắm không, chịu hết nổi rồi.”

Mùa đông ở phương Bắc, tuyết rơi dày.

Tuy Quý Sâm biết bơi ở dưới nước cũng lạnh cóng.

Cơ mà nghe ta gào thét mắng chửi hăng như thế, dù sao cũng không chết , thì chịu lạnh thêm chút đi.

Tìm hồi lâu, tôi cũng tìm một que củi không mấy chắc chắn.

Lúc này Quý Sâm đang ôm Từ Nhiễm hôn mê trong lòng.

Quý Sâm run rẩy vươn tay, mỗi lần sắp chạm tới que củi là tôi lại rụt lại.

Lặp lại nhiều lần, cuối cùng Quý Sâm cũng không chịu nữa.

“Ôn Niệm Vi, em đang đấy hả?!”

“Em mau xuống nước đi, không thì đừng bao giờ đi theo nữa.”

Tôi ném que gỗ xuống đất.

“Anh à, em cũng muốn cứu cái que này không đủ dài, hay là chết luôn đi.”

3

Nói xong tôi quay đầu đi luôn.

Bên kia bức tường, đối diện hồ nước bỏ hoang là sân bóng rổ.

Kiếp trước, Từ Nhiễm bỏ lại một câu “Mình đi gọi người” rồi biến mất luôn.

Sau này tôi mới biết, nàng trốn sau bụi cây, trơ mắt tôi bị Quý Sâm chết.

Mà sau khi tôi chết còn tung tin, tôi tự tử, suýt nữa chết Quý Sâm muốn cứu tôi.

Lần này tôi để cho nàng nếm trải cảm giác bị tất cả mọi người chửi rủa là kẻ người máu lạnh ăn cháo đá bát.

Lúc mọi người chạy tới bên bờ hồ, Quý Sâm đã kéo Từ Nhiễm lên, run lẩy bẩy hô hấp nhân tạo cho nàng.

Tôi lao lên ôm chặt lấy ta.

“Anh, dọa chết em rồi, em còn tưởng không bơi lên nổi, may quá, may quá rồi.”

Chẳng mấy chốc đã có một đám người bu xung quanh, bao gồm cả hiểu trưởng và kẻ đầu sỏ Ôn Khuynh Khuynh.

Hiệu trưởng nhíu mày.

“Có chuyện gì thế?”

Tôi chỉ vào Từ Nhiễm đang nằm trên cáng cứu thương, :

“Nữ sinh này muốn tự tử, Quý Sâm liều mạng mới cứu ấy lên, vừa rồi còn suýt nữa cả Quý Sâm.”

“Đúng không, .”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về Quý Sâm, ta mấp máy môi, cuối cùng đành chấp nhận “ừ” một tiếng.

Vì tôi thích Quý Sâm nên bị rất nhiều nữ sinh tẩy chay.

Bây giờ bọn họ nghe nam thần của mình suýt bị chết, còn không ngần ngại hô hấp nhân tạo cho người ta thì tất cả đều bùng nổ.

“Tự tử? Không tin nổi đâu, sao lại tự tử đúng lúc đúng nơi có Quý Sâm chứ.”

“Muốn quyến rũ nam thần mà bất chấp tất cả.”

Đám người xì xào bàn tán, tất cả đều chỉ trích chuyện Từ Nhiễm tự tử.

Trong nửa năm trở lại đây, trường chúng tôi đã có ba vụ tự tử, trong đó có một vụ còn xôn xao dư luận.

Nghe tới hai chữ này, hiệu trưởng trợn trắng mắt.

“Tự tử, tại sao lại tự tử, chẳng phải vừa mới giáo dục tâm lý à, thầy dạy môn tâm lý học đâu, nữ sinh này là thế nào!”

Tôi giả vờ bị dọa, ngập ngừng giải thích:

“Bạn ấy … Bạn ấy vì bị bắt nạt, không chịu nên mới…”

Ôn Khuynh Khuynh đứng trong đám người nghe câu này thì sợ khiếp.

Từ Nhiễm cùng phòng với Ôn Khuynh Khuynh, đã bị bắt nạt ba năm rồi.

“Nếu thầy không tin có thể vạch tay áo của cậu ấy lên, trên đó có dấu vết bị bạo hành, vừa nãy trước khi tự tử ấy còn cho em xem!”

Tôi Ôn Khuynh Khuynh với ánh mắt khiêu khích, bồi thêm câu nữa.

4

Hiệu trưởng nghe thì muốn đi tới vạch tay áo của Từ Nhiễm lên.

Ôn Khuynh Khuynh nhảy ra từ trong đám đông, chặn phía trước.

“Hiệu trưởng, nhiệt độ ngoài trời thấp, Từ Nhiễm lại mới cứu từ dưới nước lên, còn chậm nữa ấy sẽ chết lạnh luôn mất, hay là đợi ấy tỉnh lại rồi hỏi.”

Quý Sâm phối hợp hắt hơi một cái.

Lúc này hiệu trưởng mới thôi, gọi người đưa Từ Nhiễm tới phòng y tế.

Lúc đi lướt qua tôi, Ôn Khuynh Khuynh dừng bước nghiến răng nghiến lợi :

“Chị đã biết gì rồi?”

Tôi mỉm .

“Từ Nhiễm biết, chị đều biết, cả chuyện…”

Tôi xuống bụng ả với ánh mắt đầy ẩn ý, mà cũng bắt một tia hoảng loạn lóe lên trong mắt ả.

Không đợi ả đáp lời, tôi khinh một cái rồi rời đi.

Tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, Ôn Khuynh Khuynh rất ghét Quý Sâm, sao đột nhiên lại trao thân cho ta?

Hơn nữa sau khi tôi chết ở kiếp trước, ả và Quý Sâm còn mua chuộc pháp y, rêu rao tôi chửa hoang.

Hóa ra là ả mới là người có.

Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi.

Ôn Khuynh Khuynh là em họ của tôi, từ nhỏ hai bọn tôi đã không ưa nhau.

Cô ả thích cướp hết mọi thứ tôi có.

Như là có lần ông nội ra nước ngoài mua hai món quà về cho chúng tôi, rõ ràng quà mua theo sở thích của mỗi đứa, ả thà không có thứ mình thích cũng quyết không để tôi có thứ tôi thích.

Quý Sâm là ngoại lệ.

Tôi cẩn thận che giấu cảm với Quý Sâm.

Nhưng dù là thế vẫn bị Ôn Khuynh Khuynh phát hiện.

Song, ả lại khịt mũi khinh thường cảm của tôi.

“Chỉ có chị mới coi cái loại cậu ấm như Quý Sâm là báu vật, tôi sẽ không rước nhục vào người chỉ vì muốn tranh đua với chị đâu, dù sao thì người tôi thích hoàn hảo hơn Quý Sâm của chị không biết bao nhiêu lần.”

Lúc lời này, Ôn Khuynh Khuynh từ tận đáy lòng, tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ này ở ả.

Chỉ là lần này Ôn Khuynh Khuynh không cần tranh đua, Quý Sâm đã tự chạy theo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...