Có gân xanh uốn lượn, khi đi qua lòng bàn tay, đập mạnh vào tim tôi.
OMG!
Tôi bối rối ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt ẩn nhẫn của Triệu Diễn Tranh.
Tim lỡ một nhịp.
Giây sau, đột ngột đẩy tôi ngã xuống giường,
Gác chân tôi lên:
“Xin lỗi, tôi nhịn không nổi.”
4
Tôi rối bời vì thân phận của .
Nhưng cái miệng thì thật quá.
Hôn xong, mặt mũi và người Triệu Diễn Tranh đầy dấu son môi.
Cúc áo bị xé bung, bờ vai rộng chắn hết ánh đèn trần.
Cả người phủ màu hồng.
Đầu óc tôi như nổ tung, lý trí bay sạch.
Ngón tay men theo cơ bụng trượt xuống.
Triệu Diễn Tranh rên khẽ, giữ tay tôi, giơ lên đầu.
Mắt lóe lên tức giận và thẹn thùng:
“Không … tiếp tục nữa. Tôi không phải người dễ dãi.”
“Nếu tôi cứ tiếp tục thì sao?”
Anh nghiến răng: “Coi như … tấn công cảnh sát.”
“Ồ.”
Tôi nhấc chân giẫm lên: “Tấn công rồi đó.”
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Triệu Diễn Tranh, tôi ghé sát tai , từng chữ một, đầy khiêu khích:
“Cậu, bắt, tôi, đi ——”
Chữ cuối hóa thành tiếng thét ngắn.
Triệu Diễn Tranh cúi đầu cắn nhẹ gáy tôi, khẽ : “Bắt rồi.”
Ban đầu chỉ định trêu .
Không ngờ bị phản đòn.
Đàn ông lên cơn chẳng nghe lời ai.
Vùi đầu xông thẳng.
“Cậu… đợi đã, đây là lần đầu của cậu à?”
“Ừ, sao?”
“Không thể mạnh thế , từ từ đã…”
“Cô có kinh nghiệm nhỉ?”
Triệu Diễn Tranh nghiến răng: “Vậy thì… mời đánh giá thử.”
“Á á á, Triệu Diễn Tranh cậu có biết kính trên nhường dưới không hả!”
“Ồ, việc đó liên quan gì đến việc này không?”
“Tôi là bậc trưởng bối của cậu!”
Triệu Diễn Tranh lạnh: “Sau đêm nay thì không nữa rồi.”
Vài tiếng sau, tôi nằm vật trên giường, hết muốn sống.
Chân co giật liên tục.
Triệu Diễn Tranh lau sạch cho tôi xong, vào nhà tắm tắm.
Còn tôi thì ngập trong hối hận.
Triệu Gia Linh nhất định sẽ nhạo tôi.
Nhắm mắt cũng tưởng tượng lời ta:
“Bà già ăn cỏ non.”
“Mắt kém, lòng vòng cuối cùng lại để mắt đến thằng em ngu ngốc của tôi.”
Nhưng…
Triệu Diễn Tranh không hề ngu.
Học viên ưu tú của trường cảnh sát.
Mặt đẹp, thân hình đẹp, thành tích tốt.
Tính cách trầm ổn.
Sống sạch sẽ.
Cửa phòng tắm mở ra.
Triệu Diễn Tranh quấn khăn tắm đi ra.
Vai rộng eo thon chân dài, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Anh cúi xuống dụi vào tôi.
“Mai là cuối tuần, cùng tôi đi ăn nhé?”
Tôi im lặng.
Triệu Diễn Tranh giỏi quan sát biểu cảm: “Cô không muốn chịu trách nhiệm à?”
“Tôi cần yên tĩnh.”
Thua Triệu Gia Linh một cái đầu, ai chịu nổi chứ?
Triệu Diễn Tranh vẫn chống người trên tôi, im lặng một lúc.
Bỗng cúi nhặt áo sơ mi rơi dưới đất.
Trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt mặc đồ.
Vài phút sau, sập cửa bỏ đi.
Mấy phút sau đó, tôi nhận tin nhắn từ Triệu Diễn Tranh:
“Sau này nếu cãi nhau với chị tôi, tôi sẽ đứng về phía .”
Tôi không trả lời.
“Tôi nhốt ấy vào, không?”
Vẫn không trả lời.
“Cô rất tuyệt.”
Haiz…
Đau đầu thật.
Tôi gọi cho An Dự Hàng.
Chuông reo mười giây mới bắt máy.
“Đang bận, có gì nhanh.”
Đầu bên kia gió rít mạnh.
Giọng An Dự Hàng hơi khàn, tâm trạng không tốt.
Tôi trở mình, xoa eo nhức mỏi:
“Triệu Gia Linh đâu? Tối nay ta có đến tìm Thường Việt không——”
Tút tút tút…
Cúp máy tôi?
Có vấn đề à?!
5
Ngày hôm sau, tôi cố gắng dậy sớm.
Vì hôm nay có buổi họp lớp thời cấp ba.
Triệu Gia Linh cũng có mặt, tôi định thử dò hỏi ta.
Tối sáu giờ, tôi đến đúng giờ ở khu cắm trại ngoài trời.
Triệu Gia Linh đã ngồi đó, bên đống lửa, trông có vẻ mệt mỏi.
Các học : “Bao nhiêu năm rồi, hai người vẫn chơi chung nhỉ?”
Tôi và Triệu Gia Linh hừ nhẹ, không ai để ý đến ai.
“Nghe hai người cùng theo đuổi Thường Việt? Thường Việt chọn ai ?”
Thường Việt ngồi trong góc, liếc chúng tôi, có vẻ hơi hoảng sợ, ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi có rồi.”
Bạn của ta tựa vào người , : “Hai người đẹp thế này, các cậu xem! Nếu là tôi, tôi đã chọn các rồi, nghĩ sao?”
Thường Việt im lặng.
Cô qua chúng tôi, đầy kiêu ngạo: “Xin lỗi nhé, Thường Việt thích người có vẻ đẹp tâm hồn.”
Cô ấy đang ám chỉ tôi và Triệu Gia Linh không có tâm hồn sao?
Quá đáng!
Tôi là tiến sĩ luật, sao lại không có tâm hồn?
Nhưng tôi không muốn phản bác lại.
Tôi học luật, vì một người đàn ông mà phải đi vào đồn cảnh sát giữa đêm khuya.
Thật là xấu hổ.
Bạn thấy sao?